LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 51

- Vậy còn cô? Cô có gì nói không?
- Thưa, tôi mới đến đây, mẹ tôi mất nên tôi đến ở với dì tôi. Dì tôi không
được mạnh trong mình, thần kinh yếu...
- Sống ở đây thì thần kinh yếu là phải. Nào, cô dẫn tôi đến căn phòng kín
mịt dưới kia xem!
Dì Patience nhìn Mary trân trối. Mary gượng làm gan:
- Thưa, ông muốn nói căn phòng làm kho phải không ạ? Chú tôi đã khóa lại
trước khi đi, và tôi không biết chìa khóa ông ấy để đâu hay mang theo.
- Vậy thì hỏi coi bà ấy có cất hay không?
Dì Patience lắc đầu lặng lẽ.
- Được! Không sao! Ta đập gãy cửa mà vào!
Nói xong, ông ra sân gọi người giúp việc. Mary nắm tay dì thật chặt:
- Dì đừng run, người ta biết. Cứ phớt tỉnh. May ra...
Gã người làm cầm thanh sắt lăm lăm trong tay. Gã có vẻ hài lòng vì công
tác chủ giao phó. Mary hẳn sung sướng nếu không có dì bên cạnh. Lần đầu,
nàng được ghé mắt vào căn phòng bí mật. Nhưng nếu họ khám phá ra cái gì
thì hai dì cháu sẽ liên lụy, làm sao chứng minh là mình vô tội? Ai tin được
nàng, khi dì nàng mù quáng bênh vực kẻ bất lương? Nàng bối rối đứng
nhìn thanh sắt đập đùng đùng vào then cửa, tiếng động vang lên chát chúa.
Khá lâu cửa mới gãy nghe răng rắc và bật ra. Dì nàng kêu lên trong lúc ông
Bassat đẩy bà qua một bên, lấy lối đi vào. Richards vuốt mồ hôi bò dài
xuống mặt.
Căn phòng tràn bóng tối, mấy chồng bao sắp dọc theo cửa sổ đóng kín. Ông
tòa hét:
- Đem cho ta mẩu nến coi! Y như đáy giếng...
Richards rút trong túi mẩu nến bật diêm đốt lên trao cho chủ, ông cầm giơ
cao lên bước tới.
Ông soi vào từng góc, trong lúc tất cả lặng im. Ông tỏ vẻ tức tối vì thất
vọng:
- Lạ thật! Không có gì cả!
Trừ chồng bao trong gốc, phòng trống trơn. Bụi và mạng nhện chen nhau
trải khắp phòng. Không bàn, không ghế, không tủ giường chi hết. Ống khói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.