LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 49

Gió thổi nhẹ. Mary bớt nản khi thấy mặt trời. Nàng mang áo quần đi giặt.
Nước ấm và bọt xà phòng làm nàng thích thú, vừa hát vừa làm việc. Sáng
nay, Joss lên ngựa ra đi.
Mỗi lần lão đi, Mary thấy nhẹ nhõm lạ. Bỗng có tiếng gõ vội vàng nơi cửa
kính. Mary quay lại nhìn, dì nàng tái xanh ra hiệu cho nàng vào nhà. Mary
vội chùi tay vào tập dề, chạy vào cửa sau, dì ôm lấy Mary run rẩy, lắp bắp
không ra tiếng.
Mary trấn an dì:
- Có gì vậy, thưa dì? Đừng sợ, dì cứ thong thả nói... Dì ngồi xuống đi!
Nàng nói và dìu lại ghế. Dì Patience cắn môi, hất hàm chỉ ra cửa, thì thào:
- Ông Bassat đến! Ông đến với một người nữa! Chúa ơi! Ta làm sao đây, hở
Mary?
Tiếng dì nghẹn trong cổ họng trong lúc tiếng gõ cửa cấp bách hơn. Dì nói
như rên:
- Ông tới làm chi hở trời? Ông ấy có tới đây bao giờ đâu? Chắc ông ấy
nghe chuyện gi rồi. Mary! Làm sao?
Mary suy nghĩ thật nhanh: nếu đại diện pháp luật đến thì còn đợi gì nữa?
Nàng sẽ kể hết, sẽ tố cáo không sót một chi tiết nhỏ. Nhưng dì nàng run rẩy
nắm chặt tay nàng, van vỉ:
- Mary! Cháu hãy cứu dì! Cháu hãy thương dì... Nếu có chuyện gì xảy ra
cho anh ấy, dì chết mất! Cháu ơi! Mary...
Tiếng gõ cửa càng gấp. Mary nói:
- Dì cứ yên tâm. Ta phải mở cửa cho họ vô nhưng dì đừng kể lôi thôi chi
cả. Cứ nói chú đi vắng và dì không biết gì là yên. Có cháu đứng bên dì,
đừng sợ.
Mary lại mở cửa. Hai người lại đứng ở cổng. Một người to lớn cưỡi con
ngựa ô tuyệt đẹp, mặc áo choàng, mũ gần kín mắt, khoảng 50. Ông quát:
- Làm gì lâu lắc vậy? Coi bộ lữ quán nầy không muốn tiếp khách hàng phải
không? Chủ nhân đâu?
Dì Patience đẩy cháu tới trước. Mary điềm tĩnh:
- Ông Merlyn đi vắng. Nếu ông muốn giải khát, xin mời hai ông vào, chúng
tôi xin hầu...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.