LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 50

- Hừ! Hết chỗ rồi sao đến đây giải khát? Ta muốn gặp chủ nhân. Bà nầy là
vợ Merlyn, bao giờ chồng bà về?
- Dạ thưa ngài, nhà tôi đi từ sáng sớm và không biết có về kịp tối nay
không?
- Phiền chưa! Tôi muốn nói chuyện với ông ta. Nầy, bà Joss! Dù chồng bà
đã lừa tôi mua được lữ quán nầy, nhưng tôi cũng không đến đây vì chuyện
đó nữa. Điều tôi không dung được là đất đai quanh đây của tôi bị mang
tiếng vì chuyện bất lương xảy ra khắp vùng...
- Thưa, tôi không hiểu ngài muốn nói chi? Chúng tôi sống thật yên tĩnh. Có
cháu tôi đây, biết rõ...
Hai tay đan vào nhau, dì Patience nói:
- Thôi! Tôi không ngu đâu. Tôi để ý lữ quán nầy lâu rồi. Lữ quán nầy làm
cho dân quanh đây đến tận bờ bể đều khiếp đảm. Chớ giở trò đóng kịch với
tôi.
Tên giúp việc nắm cương ngựa cho chủ nhân bước xuống. Ông Bassat nói:
- Nhân dịp nầy, ta cần xem xét khắp nhà. Bà đừng phản đối vô ích. Ta là
quan tòa, có giấy khám nhà đây.
Ông vượt qua hai người, bước vào trong. Bà dì giơ tay ngăn, nhưng cháu bà
khuyên:
- Dì nên để ông ấy khám. Ngăn lại chỉ tổ ông nổi giận lên.
- Chúa ơi! – Ông Bassat kêu to – Sao mà giống nhà mồ quá! Các người làm
sao nên nỗi nầy? Xưa kia lữ quán xinh xắn bao nhiêu! Bàn ghế đâu?
Ông xông vào phòng khách và trỏ những vách ẩm ướt:
- Không bao lâu nữa mái nhà sẽ đổ ập xuống cho xem! Đời tôi, tôi chưa
từng thấy sự bê bối đến mức nầy. Nào! Bà đưa tôi lên lầu coi.
Mặt tái xanh, dì Patience quay về phía cầu thang mắt tìm Mary để trấn tĩnh.
Mỗi góc nhà đều được ông Bassast ghé mắt nhìn, ông giở từng cái bao cũ,
quan sát đống khoai tây. Miệng ông không ngớt quát tháo vì kinh tởm và
giận dữ:
- Đây là lữ quán ư? Không có lấy một cái giường? Mọt ăn từ trên xuống
dưới, bẩn thỉu hôi hám... Bà hóa câm rồi sao, bà Merlyn?
Dì Patience chỉ lắc đầu, ông Bassat quay sang cô gái:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.