LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 80

không muốn lệ thuộc Jean. Nàng biết tự trọng...
Nàng nóng ruột, không đứng đợi nữa, men dọc theo mái hiên tìm Jean.
Nàng đến chỗ gửi xe, qua khe cửa, Mary thấy trống trơn. Nàng gõ bừa vào
nhà bên cạnh. Có tiếng mở khóa canh cách rồi tiếng càu nhàu:
- Hỏi gì vào giờ nầy? Không có gì cho ăn đâu.
- Tôi không xin ăn, tôi tìm một người bạn, anh ta gởi xe đây.
- Xin lỗi cô, anh ta có đến và đi hơn 20 phút rồi, có vẻ vội lắm. Hình như đi
với tên bồi quán “Nai Trắng” thì phải. Cô nên lại đó hỏi coi.
- Cảm ơn ông.
Nàng nói và hấp tấp đến quán “Nai Trắng”. Bụng thắc mắc, không biết Jean
đến đó làm gì? Có thể ông ta lầm. Nhưng nàng còn biết đi đâu, cứ đến đó
xem sao.
Bên trong đèn sáng rỡ, chả thấy xe ngựa của Jean đâu. Hay Jean bỏ về một
mình? Không có lý nào. Nàng đẩy cửa bước vào, nhiều tiếng cười rộ khi
thấy nàng. Tên bồi chạy đón, Mary nói liền:
- Tôi tìm Jean Merlyn. Xin ông hỏi dùm cho.
Tên bồi gật đầu, bước vào trong, Mary bỗng lạnh người khi thấy gã mắt
lươn và ông bạn hắn. Nàng linh cảm chuyện bất lành. Tên bồi trở ra, dấm
dẳn:
- Chiều nay đông khách quá, tôi không thể biết ai là Jean Merlyn.
Mary không kịp có thái độ gì thì tên mắt lươn tiến lại:
- Nếu cô định tìm tên bán ngựa thì tôi biết, (gã cười khả ố) cách đây 10
phút nó bị buộc lên xe. Cô biết chuyện ngựa đen, há? Ngựa quí mà!
Mọi người cười vang. Mary bình tĩnh hỏi:
- Ông biết họ đi đâu không?
- Rất tiếc, mà gã cũng không nhắn gì cả. Tối rồi, quên tên đểu đi, cô ạ ! Vô
đây, ăn réveillon với tôi cho vui!
Mary quày quả đi ra. Trận cười khả ố như đuổi theo nàng. Thế là hết!
Không biết tên trộm ngựa có bị treo cổ như sát nhân không? Tội nghiệp
Jean quá!
Thành phố tối om, buồn bã. Mary bước tràn không kể gió mưa, lòng tan
nát...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.