LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 82

Vả lại, không chắc ông ấy tha tội trộm ngựa của Jean vì nể cha đâu.
Mary im lặng nghe. Mưa vẫn rơi, gió càng dữ bên ngoài. Giọng linh mục
ôn tồn:
- Cô còn trẻ, hãy quên đi! Một cô gái không nên quan tâm nhiều đến một
chàng trai gặp gỡ đôi lần và nụ hôn đầu tiên cũng không là một kỷ niệm
khó phai. Nín đi!
Mary ngạc nhiên: linh mục không hề nhắc đến Chúa, đến một lời cầu
nguyện như các tu sĩ khác. Và nàng bỗng kinh hoảng nhớ ra rằng nàng
quên phắt Joss Merlyn với những giờ khắc nặng nề trong lữ quán.
- Thưa cha, cha có nghe đến chuyện đắm tàu không?
Rồi, không gìn giữ nữa, nàng thao thao kể hết những điều Joss nói với
nàng. Giọng linh mục hết dịu dàng:
- Vậy ra khi say, tên Joss nói toạc hết?
Mary ngước nhìn linh mục, khác với giọng nói, mắt ông bình tĩnh, lạnh
lùng.
Mary nức nở:
- Thưa cha, vâng! Ghê gớm quá. Chính vì vậy mà con mất hết khôn ngoan,
bình tĩnh, hết tin tưởng, con đã hành động như người mất trí khi cùng Jean
đi Lauceston!...
Gió tạt vào xe những hạt cát to gần bằng hạt sỏi, gió hơi có mùi mặn của
bể.
Cha phó nói:
- Gần tới ngã năm rồi. Tôi sẽ xuống xe đi bộ về. Còn cô, cứ ngồi yên, xe
đưa cô đến lữ quán. Quên, bí mật của cô chỉ mình tôi biết hay Jean cũng
được nghe cô kể cho nghe nữa?
- Thưa cha, Jean hình như cũng biết, nhưng anh em ảnh không hợp nhau.
- Vậy thì con yên tâm. Tôi vừa đi họp về. Đại diện của Hoàng Đế quyết
định ngăn các vụ đắm tàu bằng cách cho tuần phòng bờ biển kỹ càng, từ
nay Joss sẽ chết mòn vì rượu, cô sẽ yên giấc, và đợi người yêu được tha về.
Ông sửa soạn xuống xe. Mary toan xin được theo ông nhưng không kịp
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.