LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 88

Minh Quân & Mỹ Lan

Lữ Quán Giết Người

Chương 9

Mary cố nhớ xe mình đang ở đâu. Xe ngừng chạy, mưa thôi bay vào mặt
nàng từ bao giờ? Nàng rên rỉ, quay nhìn hai bên: ra nàng đang nằm trong
phòng, ở lữ quán. Nàng chán nản, không còn thiết sống. Nàng qua nhiều
thử thách, nhưng chưa bao giờ xúc động đến mức nầy. Sức mạnh tinh thần
và thể xác nàng như bị đập nát. Cô khóc rưng rức...

Bỗng dì cô hiện ra, đôi mắt buồn lo khổ sở. Hai người ôm nhau khóc lặng.
Mary hỏi dì:
- Dì biết chuyện gì không?
Mắt dì nàng như van xin khẩn thiết nàng đừng hỏi.
- Cháu nằm mê hai ngày nay. Mình mẩy cháu đầy máu, dì tắm rửa cho cháu
nhưng cháu không biết gì cả. Cảm ơn Chúa, cháu chỉ bị trầy trụa thôi. Giấc
ngủ dài quá, nhung nhờ nó, cháu lại sức...
- Dì biết ai hành cháu tới mức nầy không?
Đau khổ làm Mary trở thành lạnh lùng độc ác.
Mặc dì nàng van vỉ, nàng kể lại đầu đuôi câu chuyện cho đến lúc nàng thấy
dì nàng tái mét, run rẩy, nàng chợt hối, im bặt. Nàng đứng lên, thay quần
áo. Dì nàng hốt hoảng:
- Cháu tính đi đâu? Chú đang ngồi dưới nhà. Ông không để cháu ra khỏi
cửa đâu.
- Cháu cóc sợ chú Joss. Cháu không sợ gì nữa.
- Mary! Dì van cháu! Chú ngồi dưới nhà, lăm lăm khẩu súng, cửa nẻo khóa
hết. Rủi chú đánh cháu hay bắn cháu thì sao? Dì van cháu! Đừng.
Dì nàng quì xuống sàn nhà, nắm tay cháu hôn và khóc lặng, mặt dì ướt
đẫm.
- Dì ơi! Vì thương dì, cháu chịu đựng đến mức nầy. Quá sức cháu rồi. Đừng
hòng cứu chú ấy bằng nước mắt của dì. Cho đến lúc cháu chết, cháu không
quên cảnh tượng trên bãi bể...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.