LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 90

Mary không ăn uống, nàng lên phòng đóng cửa sớm, định sẽ trốn đi báo tin
cho cha Davey. Nàng không đi được vì cửa phòng khóa ngoài, vả Joss biết
thì nguy lắm.
Trước chiều mai thế nào nàng cũng phải đến Altarnun. Nàng sẽ hết trách
nhiệm. Có người khác lo. Dì nàng sẽ khổ tâm, nhưng biết làm sao? Mary
mong cho công lý được thi hành đứng đắn. Kẻ ác phải đền tội.
Nàng thích thú khi nghĩ đến lúc Joss bị còng tay dẫn đi...
Mary thiếp ngủ trong lúc mưa giông ồ ạt bên ngòai.
Một lúc sau, nàng tỉnh giấc, trời ngưng mưa, ngớt gió. Bỗng có ai ném đất
vào cửa kính phòng. Ai? Hay người khác đáng sợ mà chú Joss chờ đợi đã
đến? Nàng tò mò nhón chân lại bên cửa sổ nhìn ra thấy bóng đêm nhạt dần.
Rồi nàng thấy nơi cổng lớn một người đàn ông: Jean Merlyn! Mary quên cả
giữ gìn, reo lên một tiếng. Jean ra hiệu cho nàng im và khẽ nói:
- Xuống mở cửa cho tôi.
- Tôi bị nhốt trong nầy...
Jean sửng sốt nhìn Mary, rồi nhìn quanh:
- Cho tôi mượn cái chăn.
Mary hiểu ngay, nàng cột một góc chăn vào chân giường và thả đầu kia
xuống. Bám vào chăn, Jean đu lên tường. Mary cố đẩy khung cửa sổ nhưng
không được, Jean không thể nào chui vào phòng mà không đập vỡ khung
kính.
- Đến gần đây, Mary! Tôi có chuyện nói.
Mary quì xuống sàn, thò mặt ra khung cửa. Jean mệt nhọc, mắt thâm
quầng. Anh mất cả vô tư thường lệ:
- Xin lỗi cô, đêm Noel tôi đã bỏ rơi cô. Cô tha thứ cho tôi hay không tùy
cô, tôi không thể giải thích...
- Tôi biết rồi. Tôi lo cho anh. Tôi không trách anh đâu.
- Tại sao cô bị nhốt?
- Chú Joss nhốt tôi, anh lạ lắm ư? Ông ta bảo sẽ trốn đi chiều mai. Ổng có
vẻ đợi một kẻ nào đó và rất sợ hãi, ôm súng khư khư.
- Thật ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.