LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 91

- Tôi nói dối anh làm chi?
Thốt nhiên, Mary có ý ngờ Jean là người khác đáng sợ của Joss. Nàng rùng
mình tuyệt vọng, nếu quả thế thì... Ồ! Không đâu, Jean vô tội.
Nàng tự bào chữa cho người yêu, nàng nghĩ nên tin cho Jean hay thái độ
Joss:
- Anh nên cẩn thận. Bữa nay ổng điên thật rồi đó, không chỉ say đâu...
- Tôi không sợ ảnh đâu.
Jean bỗng chăm chú nhìn cô gái, kêu lên thảng thốt:
- Mary! Mặt cô sao trầy trụa dữ vậy? Trời ơi ! Cô đau lắm không?
Mary gượng để khỏi khóc:
- Họ lôi tôi cùng đi, họ trói nghiến tôi, bịt miệng tôi, không cho tôi kêu cứu,
tôi thấy hết... thấy hết mà không thể làm gì cứu vãn. Họ say khướt, có trên
chục người...
Mary run bây bẩy, bưng mặt lại nhưng vẫn kể lại từ đầu câu chuyện. Sau
cùng nàng kết luận:
- Jean! Anh Joss của anh không phải là người...
- Ảnh sẽ chết! Ảnh phải đền tội! Ảnh hành hạ cô... Lỗi tại tôi! Mary! Tha
lỗi cho tôi nhé? Tôi còn đau hơn cô nữa, Mary ơi!
Lần thứ nhất, Mary thấy chàng trai bướng bỉnh vô tư nghẹn ngào như sắp
khóc.
Anh vói nắm tay cô gái, vuốt nhẹ trên mặt cô giọng trìu mến, nồng nàn:
- Mary! Anh muốn chịu đau đớn thay em. Anh sẽ làm tất cả những gì em
muốn. Anh quyết định rồi, dù có mất mạng, anh cũng không cần... Em sẽ
thấy!
Mary chưa kịp nói gì thì Jean đã đu mình tuột xuống. Chỉ một giây sau, anh
mất dạng.
Mary hồi hộp, nín thở vì xúc động. Nàng không chợp mắt được nữa. Nàng
quyết định sẽ giả vờ tuân lời Joss. Đợi trong lúc không ai để ý, nàng sẽ
chạy băng đồng đến Altarnun.
Sáng hôm sau ngày dài lê thê. Giữa ba người không khí như căng thẳng. Dì
Patience đi lui đi tới thoăn thoắt từ hành lang đến cầu thang, dì gói ghém áo
quần, xếp dọn xoong chảo, chai lọ... Đôi tay xanh xao run rẩy sờ hết vật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.