LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 99

Tim Mary như thắt lại, nàng không biết nên quay lui với Richards đợi lính
và ông Bassat đến, hay cứ vào? Lạ quá; nếu định đi, lão đã đi rồi mới phải
chớ? Tình cảnh trở nên lạ lùng, khó hiểu.

Mary núp ở cổng, nghe ngóng, rồi đánh bạo vặn quả nắm, cửa khóa chặt.
Nàng vòng ngã sau, ngang quầy rượu rồi đến bếp. Đứng bên cửa sổ, Mary
dán mắt vào nhưng không một tia sáng chiếu ra. Bếp tối om như đáy giếng
sâu. Thử vặn qua nắm, Mary kinh ngạc thấy cửa không khóa.

Mary rợn người, toan lùi lại; nếu Joss ngồi trên ghế, hườm sẳn súng chờ
nàng? Ừ! Nàng có súng đấy, song quả tình, Mary không tin tưởng tài sử
dụng súng của mình. Nhưng Mary không lùi được nữa, thà chạm mặt cái
chết hơn là bị dí súng sau lưng. Mary chậm rãi thận trọng thò đầu vào.

Không một tiếng động; tro tàn gần hết trong lò sưởi. Mary đoán là không
có ai trong bếp từ nhiều giờ qua, mạnh dạn đẩy cửa bước vô.

Mắt quen dần với bóng tối, Mary nhận rõ hình dạng mọi vật bên trong.
Trên bàn có mẩu nến, nàng dí vào lò sưởi đốt lên, soi quanh. Hành lý la
liệt; quần áo của dì nàng, xoong chảo, nồi niêu...Mấy cái chăn da bừa bãi,
chưa cuốn gọn.

Trong góc, khẩu súng trường còn treo chỗ cũ. Chắc họ đổi; nán lại thêm
một ngày nữa? Cửa hành lang mở toang, im lặng đầy đe dọa. Có gì thay
đổi, Mary cảm mà không nhớ rõ. Nàng đứng im, cố trấn an và hồi tưởng
lại. Và chỉ một phút sau Mary hiểu ngay sự khác thường đó; không có tiếng
tích tắc đều đặn của cái đồng hồ!

Mary bước ra hành lang, tay cầm đèn, tay kia khư khư khẩu súng. Đến cửa
phòng khách, Mary thấy cái đồng hồ treo đối diện cửa phòng khách rơi
xuống từ hồi nào, úp mặt kính vỡ xuống đất và mảnh vỡ văng tung tóe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.