LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 97

Trăng lên cao, gió tạt vào mặt lạnh buốt. Biết rằng mình lao vào hiểm nguy,
Mary vẫn dễ chịu hơn ngồi trong căn nhà ấm cúng chịu chuyện bà Bassat.
Richards có mang vũ khí, nàng cũng biết sử dụng khi cần. Mỗi khi anh ta
gợi chuyện, nàng chỉ trả lời vắn tắt. Tâm trí nàng đang gởi ở Giao Mai; nơi
dì nàng đang lâm nguy.

Suốt cuộc hành trình, vó ngựa vang đều đặn. Trăng chiếu sáng khiến con
đường ngoằn ngoèo như một dải băng trắng trong đêm, hai bên đồng hoang
vắng lặng.

Rồi quanh họ càng hoang vu, trống trải khi xe lên dốc. Gió lạnh như cắt,
mang theo mùi sình lầy và cỏ dại trong gió. Không một dấu vết gì chứng tỏ
có xe hay người trừ xe chở Mary và Richards. Có tiếng cú rúc đâu đó vàng
tăng vẻ rùng rợn, bí mật. Richards cất tiếng xé tan yên lặng:
- Chúng ta sẽ gặp họ tại lữ quán. Cô sẽ thấy chủ quán bị trói chặt hai tay
đang nguyền rủa chủ tôi. Thế nào dân chúng quanh đây cũng mở đại tiệc ăn
mừng. Được tự tay trói Joss chắc chủ tôi thích lắm.
- Nhưng nếu lão thoát được thì sao? Lão thạo đồng hoang như lão biết bàn
tay có mấy ngón...Tôi lo quá...
- Chủ tôi cũng sinh trưởng tại đây. Nếu có một cuộc săn đuổi trên đồng, tôi
cá là chủ tôi sẽ thắng. Gần 50 năm, ông săn bắn trong vùng, một con chồn
cũng khó thoát khi ông muốn bắt. Nhưng cô đừng lo; tôi tin là con mồi sẽ
bị thộp tại hang. Ông trời có mắt.

Mary im lặng nghe Richards nói, tiếng nói anh ta không làm nàng chán và
mệt như những mẩu chuyện của bà Bassat. Cái lưng rộng và khuôn mặt
lương thiện của anh giúp nàng vững dạ.

Xe đang ở dưới chân dốc dẫn đến lữ quán Giao Mai. Trên đỉnh đồi, các ống
khói đen xuất hiện. Richards đưa tay sờ vào súng và tằng hắng. Tim cô gái
đập loạn trong ngực, cô nắm chắc thành xe. Vó ngựa mới to làm sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.