LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 98

Richards bảo:
- Cô ngồi yên đây, để tôi lên xem họ đến chưa?
- Không được. Anh không biết bằng tôi. Anh theo sau tôi hay đợi, có gì tôi
sẽ kêu anh. Im lặng kiểu nầy, tôi e là ông Bassat chưa dẫn lính đến và chủ
quán trốn rồi. Nếu không, lão còn trong nhà. Cho tôi mượn khẩu súng. Tôi
không sợ gì đâu...
- Nếu cô chạm mặt lão và tôi không nghe được tiếng cô kêu thì sao? -
Richards nói - Lạ quá, đáng ra phải có tiếng reo hò, tiếng súng nổ mới phải.
Ta nên chờ...
- Tôi sốt ruột quá rồi. Muốn điên lên. Thà chạm mặt với kẻ ác, hơn là chờ
đợi. Tội nghiệp dì tôi, bà vô tội, anh Richards ạ!
Ngừng lại thở, rồi Mary tiếp:
- Anh hãy tin tôi, tôi quen với hiểm nguy rồi. Có gì tôi sẽ bắn lên một phát
cho anh hay. Tôi không chui đầu vào bẫy. Không nên vô một lượt cả hai...
Nàng cầm lấy khẩu súng trong khi Richards còn do dự.

*

Mary hy vọng là Joss đã trốn rồi, như vậy câu chuyện chấm dứt êm thắm.
Vùng nầy sẽ tránh được sự phiền nhiễu do lão gây ra. Lão sẽ làm lại cuộc
đời hay say sưa cho tới chết. Lúc nầy, Mary không mong lão bị bắt nữa. Trả
thù làm gì? Nàng đã tỏ ra mạnh dạn trước Richards nhưng bây giờ nàng
cũng lo phải chạm mặt Joss. Mary cảm thấy lạnh xương sống khi nghĩ đến
lão hiện ra, mắt đỏ ngầu...

Ngừng lại trước sân, Mary nhìn nhớn nhác xung quanh và khi thấy ngay
sau nàng có Richards và cỗ xe, nàng vững lòng bước tới.

Sân trống rỗng, chuồng ngựa đóng kín. Lữ quán im lìm, tối om như cách
đây 7 tiếng đồng hồ, khi nàng ra đi. Không có vết bánh xe cũng như dấu vết
hành lý. Cửa sổ phòng nàng vẫn y nguyên. Mary đợi một lúc, có tiếng ngựa
hí và dậm chân trong chuồng. A! Ra họ chưa đi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.