LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 96

lắng, không ngớt nói chuyện, bà không ngờ càng làm cô gái bứt rứt thêm.
Khi đồng hồ gõ 8 tiếng, Mary không kiên nhẫn nữa. Ngồi yên lúc nầy với
nàng còn khổ hơn bị rượt đuổi, nàng nhớ đến nguy hiểm đang chờ dì ở
Giao Mai. Mary đứng lên:
- Thưa bà, tôi cảm ơn lòng tốt của bà, nhưng tôi không thể ngồi đợi được.
Tôi lo cho dì tôi quá...Tôi muốn trở lại lữ quán...
- Tôi cũng hiểu vậy. Tôi muốn giúp cô quên chuyện nầy trong giây lát. Tôi
cũng lo cho nhà tôi quá. Cô trở lại đó một mình sao được?
Bà nhìn Mary vẻ thương cảm rồi lại nói:
- Hay là tôi bảo Richards đánh xe đưa cô đi? Anh ta khôn lắm. Nếu đến
chân đồi mà thấy trên đó đang đánh nhau thì đừng lên, phải chờ cho yên đã.
Tôi cũng muốn đi với cô, nhưng sức khoẻ tôi kém lắm.
- Vâng! Cảm ơn bà. Tôi đi được, thế thì tốt quá. Tôi không sợ gì cả, nếu
một mình, tôi cũng phải đi...
Bà chủ rung chuông gọi gia nhân:
- Bảo Richards đem xe ra, nhanh lên!

Đoạn, bà lấy cho cô gái một cái áo choàng dầy cộm và cái chăn. Bà không
ngớt nói lấy làm tiếc không cùng đi với Mary được. Trái lại, cô gái rất
mừng mà thấy bà không đi, nàng sợ có bà, cuộc hành trình sẽ bị chậm trễ.
Richards, tên gia nhân - từng đến lữ quán một lần trước đây - ban đầu nom
có vẻ bực bội, nhưng khi nghe rõ nhiệm vụ, lấy làm hài lòng. Với hai khẩu
súng lục kèm hai bên hông, anh ta được lệnh bắn vào kẻ nào cản trở hay đe
dọa hai người. Nom anh ta có vẻ oai vệ hơn bao giờ.

Mary leo ngồi cạnh anh. Bầy chó sủa vang lên như từ biệt họ. Mary bằng
lòng và tỉnh táo trở lại.

Song khi xe ra khỏi cổng, căn nhà khuất dạng nàng mới cảm thấy nàng đã
liều lĩnh mà trở lại Giao Mai; nàng đi vắng 5 giờ liền, cái gì đã xảy ra? Tuy
nhiên, cô không hối về quyết định nầy, cô cũng không tính toán gì cả, sẽ
tùy cơ ứng biến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.