LỬA ĐẮNG - Trang 216

mẹ kia". Nghĩ thế thôi, không nói ra với cô giáo mình. Kiên chỉ dám tự hào
ngầm về vợ.

Mâm cơm đã bưng ra. Bà mời Kiên vào. Nhưng anh vẫn không dám ngồi
ăn cùng bà. Dù ngày xưa thấy trò đã nhiều lần cùng ngồi quanh mấy tờ báo
trải rộng làm mâm và tiệc ngoài trời ấy chỉ là cơm nắm, muối vừng, bánh
mì chấm tượng trưng một chút đường vàng và mấy quả dưa chuột. Anh nói:

- Cô cho em tờ báo đọc, cô ăn cơm kẻo quá bữa lại hạ đường huyết.

Bà cười, đôi mắt đã bỏ kính cận ra nheo nheo nhìn anh.

Những kỷ niệm cũ giữa hai thầy trò cùng hiện về. Bà bảo:

- Ông ăn với tôi để nhớ những lần thầy trò ta cơm nắm muối vừng đi dã
ngoại.

Kiên hào hứng hẳn lên. Vừa ăn bà vừa hỏi anh về những người học trò cũ
cùng lớp. Những lần họp lớp, bọn anh vẫn mời bà. Đã có lần, còn nèo được
bà cùng lớp đi thăm lại Trung tâm hướng nghiệp xưa. Bà báo:

- Lớp ông là lứa học sinh cuối cùng tôi dạy. Sau đó chuyển sang làm quản
lý mãi cho đến giờ. Tôi rất muốn gặp lại, dù chỉ một lần, tất cả những học
sinh cũ đã từng dạy. Chỉ để biết họ thay đổi thế nào, đường đời dẫn họ đến
đâu. Vậy mà mấy lần họp, vẫn không gặp được hết - giọng bà ngùi ngùi -
có lẽ không bao giờ gặp lại được tất cả. Biết làm sao. Số phận mỗi người
mỗi khác. Người không thành đạt, thấy hẩm hiu so với bạn bè nên không
đến. Chi có điều an ủi là lớp mình không có ai sa sẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.