LỬA ĐẮNG - Trang 314

thả cho họ tự do bay nhảy. Anh phải thoát li những việc cụ thể thì mới nghĩ
được những việc lớn.

Đại kéo vợ vào lòng. Anh hôn vợ, như một sự ban thưởng. Linh không
bằng lòng như thế. Hai tay cô quấn ngay lấy cố chồng, toàn thân xoắn vào.
Đấy là con tắc kè dùng tất cả giác, móng vuốt, bấu chặt lấy con mồi. Cô lùa
lưỡi vào miệng chồng. Đại không chuẩn bị cho tình huống này. Nhưng thấy
vợ hào hứng, hăm hở, hừng hực, anh cũng hưởng ứng theo.

Sau trận mưa hôn, Linh vẫn ngồi trên ngực chồng, tuốt ngược váy qua đầu,
ném xuống giường, bắt đầu "giải giáp" chồng. Từ trong sâu thẳm, núi lửa
bắt đầu trào nham thạch. Sắp sửa vào cuộc thì…Đại vặn lưng kêu: "Gãi
lưng cho anh cái, ngứa quá". Linh hít một hơi thở sâu, cố nén nhịn. Hai bàn
tay cào trên lưng chồng sồn sột. "Cứ thế, cho nữa vào. Đấy, chỗ dưới bả vai
trái ấy, dịch xuống tí nữa, dịch sang phải một tí, tay đấy Trúng rồi? Cào thật
khỏe vào. Cào chảy máu cũng được".

Cắn chặt môi, người vợ trẻ chịu đựng. Toàn thân cô chùng xuống Đường
gân thớ thịt lỏng dần. Nguội dần. Oải dần.

"Thôi được rồi, cảm ơn em". Linh như đọt khoai héo, rũ xuống giường.
Mắt như hai hòn than đỏ bị nhúng nước. Đại bắt đầu làm nghĩa vụ người
chồng. Miệng cũng gắn vào môi vợ. Lưỡi cũng đưa vào miệng vợ. Linh
không buồn mở miệng, thành ra anh chỉ mút đôi môi nguội lạnh. Phía "mặt
trận hạ lưu", cuộc chiến của vị Tổng giám đốc, vẫn theo thói quen "đánh
nhanh, thắng nhanh" của viên sĩ quan quân đội rất kém cỏi trên "sân vận
động hàng chiếu" này. Linh nhắm mắt lại: "Vẫn chỉ thế thôi ư?"

Trống rỗng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.