LỬA ĐẮNG - Trang 362

Nguyễn Bắc Sơn

Lửa đắng

Chương 17

Hoá ra Lê Việt Bắc là người dễ tính. Hay chỉ dễ tính với gái đẹp thôi, thì
không biết. Thấy khách xưng "em", ông ta cứ thế đàng hoàng xưng "anh"
ngọt xớt, mặc dù biết rõ cương vị của Diệu.

- Vì "cái xinh đẹp" của em, mà anh phải ba chân bốn cẳng, huy động cả bộ
máy lo việc này đấy. Chứ cứ như ông Kiên thì còn lâu!

Vốn đĩ tính, thấy gái đẹp là người ngợm, chân tay cứ nhồn nhộn cả lên. Chả
biết có nước non gì không, nhưng được chớt nhả thế này với một cán bộ cỡ
này, đẹp thế này, kế cũng khoái thật!

Diệu hơi đỏ mặt. Hay anh ta không biết dùng từ. "Sự xinh đẹp" chả nói lại
nói thành "cái xinh đẹp". Phải lờ đi thôi.

Chưa đến mức phải ra tay đối đáp lại. Còn việc, anh ta thích cái trò bỡn
cợt…thây kệ anh ta.

- Thế Quận em có phải chuẩn bị gì không ạ?

Ỡm ờ, Bắc bảo:

- Quận em tất nhiên phải chuẩn bị nhiều việc. Ở cương vị mình, em biết rồi,
- vừa nói, mắt Bắc vừa xăm soi sờ nắn khắp người Diệu. Mồm cười. Cười
rất dâm. - Còn em thì chả phải làm gì. Chỉ…ngồi đợi anh thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.