LỬA ĐẮNG - Trang 400

Các cuộc hội nghị, hội thảo…thường kết hợp một chuyến tham quan, hay
dã ngoại gì đó. Chủ nhà hội nghị này mời các đại biểu thăm khu Du lịch
Sinh thái Vàm Sát. Không có chương trình riêng nên Sán cũng tham gia.

Phải mất hơn nửa giờ, hai chiếc xe du lịch to đùng mới lách ra khỏi Thành
phố, xuống phà qua sông Sài Gòn. Cần Giờ lớn nhất trong năm huyện
ngoại thành, chiếm tới một phần ba diện tích Thành phố, trong đó rừng và
đất rừng chiếm non nửa diện tích huyện. Đấy là phần đất duy nhất của
Thành phố nằm ven biển Đông, dài tới mười bốn cây số…

Khang, chàng thanh niên hướng dẫn viên du lịch giới thiệu như thế. Sán
ngồi ghế ngay cạnh chỗ anh ta đứng, hỏi:

- Thế từ đấy, có đường biển ra Vũng Tàu không cháu?

Đấy là câu đầu tiên Sán nói với một người trong chuyến công tác này.
Khang thấy có người hỏi thì thích lắm. Anh ta biết, nhiều khi mình nói
những điều khách không còn nghe. Khi người ta hỏi gì, nghĩa là người la
muốn biết điều ấy.

- Thưa chú…nếu ngồi xuống máy, thì từ bãi biển Cần Giờ này, chỉ nửa giờ
là là đổ bộ lên Vũng Tàu rồi. Kia…chú nheo mắt lại một chút sẽ thấy hòn
núi Vũng Tàu mờ xa. Nhưng đường thuỷ trực tiếp từ đây đi thì không có.
Phải về Sài Gòn.

Lần đầu tiên trong đời, Sán tận mắt thấy bộ rễ lạ lùng của rừng cây ngập
mặn. Cây đước, thì từ mực nước biển cao nhất, những rễ to như chiếc đũa
nấu, tua tủa, kềnh càng mọc dài ra. Ở vị trí ấy, rễ nó chĩa choãi ra xa, hàng
trăm rễ tua tủa bám quanh gốc, choãi ra, cắm vào lòng đất, làm thành một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.