LỬA ĐẮNG - Trang 467

không thể nhắm mắt mãi mà không mở. Con bé buộc phải nhắm nghiền
mắt. Không biết chúng còn giở trò đê tiện gì nữa.

Minh lại giàn giụa nước mắt. Nó nằm yên một lúc rất lâu.

Hơi thở đều đều. Hai người mẹ nhìn nhau, cùng giữ yên lặng cho con bé
chợp mắt. Đến mình còn không tưởng tượng nổi trò man rợ này, nói gì đến
con bé chưa đến mười bảy tuổi.

Thỉnh thoảng Thuần lại lắc đầu như đang cố xua đi những trò ma quái kinh
tởm. Loại tội phạm này, quái đản quá, thú tính quá. Làm thế nào tóm được
chúng đây? Xem ra chúng chuẩn bị rất tỉ mỉ, tính toán rất cẩn thận.

Tự nhiên con bé giật bắn mình. Tay co lại che ngực, chân co quắp thu vào
bụng. Rồi lại bật khóc nức nở. Mai rối rít:

- Mẹ đây mà con, mẹ đây mà. Đừng sợ: Có cô Thuần đây rồi! Không đứa
nào dám động đến con nữa đâu.

Chắc trong cơn mê, lũ đầu trâu mặt ngựa lại nhảy vào nó… Nó lại thiếp đi.
Thuần nghĩ đến việc viết báo cáo. Chị sẽ phải đưa ra nhận định của mình.
Phải đề xuất phương án phá án.

Minh thiếp đi được hơn nửa giờ. Vừa tỉnh dậy, nó lại vội co hai tay che
ngực, thu hai chân lên bụng.

- Mẹ biết không…Con mở mắt ra, một lúc mới quen được ánh sáng. Kinh
tởm quá, con rú lên. Bằng cách lừa đều giả ấy, chúng buộc con phải nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.