LỬA HẬN - Trang 137

Anh lặng nhìn làn da trắng hồng hiện giữa hai người, mắt như mờ đi. “Còn
anh thì có đấy”. Các ngón tay anh trượt dần xuống và mơn man trên đầu
núm một bên ngực căng tròn của nàng.

Miệng anh khô đi trong khi hai đầu vú nàng cứng đanh dần dưới làn áo
mỏng. Nàng kéo các đầu dây áo quấn lại quanh mình. “Giờ em phải ra để
anh đi tắm”.

Khi nàng còn chưa đến cửa anh đã kịp giữ lấy eo nàng và dặn. “Đừng đi bất
kỳ đâu mà không có anh”, anh nói. “Anh mệt lử do phải lùng theo em khắp
đồng lầy rồi dấy”.

Nàng gật đầu và bước ra ngoài.

***

Cái quán bên đường ấy nhỏ xíu lọt thỏm giữa khu nhánh sông chuyên cung
cấp đồ ăn thức uống cho các ngư dân, cánh tài xế xe tải và bất kỳ ai quan
tâm đến bia lạnh, tôm nóng, những trò bài bạc nghiêm chỉnh hoặc phóng
phi tiêu. Những phụ nữ duy nhất hay vãng lai thường đến đây cùng với
chồng, với bạn trai hoặc để tìm kiếm những mối quan hệ nhất thời. Những
câu đùa tục tĩu, các lý lẽ ồn ào, tất cả đều chỉ bằng tiếng Pháp.

Có thể khách du lịch đi ngang trên đường đến New Orleans dự lễ hội Mardi
Gras không thấy có gì hấp dẫn lắm nhưng nếu ai đó muốn biết chuyện gì
đang xảy ra ở vùng nhánh sông này thì đây là nơi có thể nhận được nhiều
tin cốt yếu nhất.

Nhiều ánh mắt hướng sang khi Terri Vincent bước vào cho đến khi cô được
chủ quán nhận ra và bước tới hỏi han chuyện nước nôi ăn uống và than van
về đám du khách. Terri lớn lên cách đây vài dặm, và trong khi chỉ một số ít
dân địa phương tán thành công việc của cô, cô vẫn được chấp nhận theo
cách mà chỉ người dân bản địa mới có được.

Cô dừng lại đưa mắt nhìn quanh trong quán cho đến khi nhận ra kẻ mình
cần đang ngồi trong một góc tối cạnh quầy rượu. Đôi mắt đen vô định của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.