LỬA HẬN - Trang 143

Có thể mình đã không hiểu rõ anh ấy như vẫn tưởng.

Chất lượng thực sự của các món nấu được thấy rõ trong suốt bữa ăn. Không
chút khách khí, Jean-Del thoải mái bày ra bàn bộ đồ ăn gồm các đĩa gốm
dùng lâu năm đã lổ chỗ của nhà Martin, giúp bà Colette múc món giò heo
hầm đậu đỏ và gạo ngạt ngào mùi gia vị. Sau khi đọc nhanh bài kinh tạ ơn
cùng ông bà lão, anh ăn nhiệt thành, cực kỳ ngon miệng.

Sable còn nhớ cha mẹ anh dùng bữa bằng các đồ sứ Trung Hoa tráng men
viền bạc riêng cho từng món, một bữa ăn đủ nuôi sống ba gia đình Cajun
suốt cả cuộc đời.

“Làm thế nào mà cuối cùng cháu lại thành cảnh sát vậy?” Ông lão Martin
hỏi. “Một chàng trai thị thành có học như cháu chắc chẳng khó gì để thành
luật sư, bác sĩ hay đại loại thế”.

“Khi còn nhỏ hai anh em cháu từng bị kẹt trong một đám cháy tại nhà hàng
của cha cháu, may có hai chú, một cảnh sát tuần tra, một là lính cứu hỏa đã
phá cửa cứu được ra”.

“Chuyện xảy ra với cháu thật kinh khủng”. Bà Colette múc thêm ít xúp vào
dĩa của Jean-Del. “Các cháu không bị sao chứ?”

“Vâng, chẳng ai bị sao cả, nhờ hai chú ấy”. Jean-Del chuyển đĩa xúc xích
cho lão Martin. “Cháu không bao giờ quên những gì họ đã làm cho mình,
và khi sở cảnh sát New Orleans thông báo tuyển dụng người khi cháu đang
sắp tốt nghiệp, cháu đã quyết định rời trường. Anh cháu đăng ký vào Cứu
hỏa đô thành”.

Sable từ tốn ăn, vừa lắng nghe câu chuyện về hành động can đảm của các
nhân viên cảnh sát và cứu hỏa. Rõ ràng anh em họ đã vô cùng ngưỡng mộ
hai con người dũng cảm ấy, song một lần nữa ý nghĩa câu chuyện không
chỉ nằm ở đó. Elizabet Gamble hẳn đã dành những phần thưởng lớn cho
các nhân viên cảnh sát tuần tra và lính cứu hỏa đã cứu gia đình mình,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.