LỬA HẬN - Trang 157

Bà Elizabet vừa ăn sáng xong thì Mae vào báo có Laure LeClare đến, và bà
nhanh chóng đứng lên. “Cảm ơn, Mae”, bà nói và vội đi ra cửa trước đón
khách.

“Laure!”Tim bà thắt lại trước bộ dạng xanh xao thất thần của người bạn
thân thiết, song bà vẫn giữ vẻ niềm nở và đến hôn vào hai bên má bà ta.
“Sao bà không gọi điện để tôi đến?”

“Xin lỗi vì đã đến bừa vào cái giờ ngạo ngược thế này”. Giọng bà Laure
nghe hơi khàn khàn, ấp úng.

“Đừng có ngu ngốc thế. Tôi rất mừng là bà đã đến đây. Nào vào đi”.
Elizabet đưa bà ta vào phòng khách rồi ngoái nhìn và gọi người quản gia.
“Mae, mang cho chúng tôi một ít trà và bánh ngọt nhé”.

“Đừng phiền toái quá thế, Eliza”. Bà vợ góa của Marc nhẹ nhàng ngồi
xuống chiếc ghế có lót thảm thêu hoa huệ rất đáng yêu rồi vươn thẳng vai
và thoáng nở một nụ cười quyến rũ như thường lệ. “Thực tình là hôm nay
tôi đã đỡ nhiều rồi. Xin lỗi đã làm phiền bà sớm thế này. Tôi chỉ... muốn ra
khỏi ngôi nhà đó thôi”.

“Bà làm vậy là phải”. Elizabet ngồi xuống bên bạn và cầm lấy bàn tay lạnh
giá của bà ta. “Tuy Moriah có nói sáng nay mẹ nó sẽ đến đó”.

“Tôi đã lẩn ra ngoài khi bà ấy còn chưa đến. Moriah vẫn còn đang ngủ. Tội
nghiệp con bé, cả đêm cứ đi lại hoài để trông chừng tôi”. Giọng bà ta chùng
xuống. “Marc rất cảm tình với con bé, bà biết đấy”.

“Nó rất dễ thương”. Elizabet áp tay vào một bên má trũng sâu của Laure.
“Tội nghiệp, Laure. Giá tôi có thể làm gì để chia bớt nỗi đau này”.

“Thực tình hôm nay tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều rồi”. Laure làm một cử
chỉ mơ hồ. “Aimee sẽ giúp thu xếp mọi chuyện, còn ông thống đốc cũng có
hứa sẽ cử người đến phối hợp với giới truyền thông. Chỉ cần cố làm sao
qua được hết tuần sau, vậy thôi”. Bà ta cúi đầu. “Tôi cảm thấy đầu óc mụ
mị quá, Eliza, không làm sao gắn kết được sự vật cho có nghĩa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.