LỬA HẬN - Trang 259

“Mẹ tôi hay rụt rè xấu hổ”. Sable nhất định gợi chuyện khi ông mang ra
bàn một tô thức ăn vừa được hâm nóng. “Bà ấy lúc nào như cũng thu mình
lại”.

“Ginny thích trò chuyện với mọi người. Bà ấy bán được nhiều mồi câu hơn
mọi cô gái vùng nhánh sông”. Ông xúc ra bát một ít cơm và thêm vào đó
thật nhiều đồ biển đã hầm chín. “Sau đám cháy bà ấy mới thành ra như
vậy”.

“Ông có nghĩ bà ấy lo sợ một người nào đó không?” Thấy ông không trả
lời, nàng thở một hơi dài chán nản. “Caine, Marc không phải là kẻ cố giết
tôi đâu”.

Ông quắc mắt nhìn nàng. “Tôi có thể chứng minh điều đó”.

“Ông có biết ai đã giết ông ấy không?”

“Tôi nghĩ là có”. Ông đến phía sau và cởi dây trói cổ tay nàng. “Tuy hiện
giờ tôi còn chưa chắc lắm”.

“Ai? Billy phải không?”

Ông đặt mạnh cái tô trước mặt nàng. “Ăn đi”.

Đêm ấy ông ta dọn chỗ cho nàng bằng chiếc túi ngủ đặt trên một kệ gỗ, còn
mình ngồi nhìn ra màn đêm qua khung cửa sổ canh chừng. Nàng quá mệt
mỏi vì lo lắng không biết ông ta có thể làm gì và đã ngủ thiếp đi trước khi
nghỉ ra cách nào đó để tẩu thoát. Rồi khi trời sáng chính Caine đã lay nàng
dậy, giúp nàng đứng lên từ chiếc kệ gỗ cứng.

Ông lại cởi trói để nàng có thể uống cà phê và ăn món cháo yến mạch trộn
táo ông vừa nấu. Khi nàng đang lặng lẽ nhìn ly cà phê nóng bỏng, ông vỗ
nhẹ vào má nàng. “Isabel, cô chưa bao giờ tỏ ra là một con bé ngu ngốc,
vậy giờ cũng đừng làm thế nhé”.

Họ rời khỏi bờ sông chạy ngược về thành phố, hòa vào dòng xe dài dặc trên
dường. Ông trùm kín tóc cô bằng một chiếc mũ của đội bóng chày để khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.