LỬA HẬN - Trang 260

bận tâm và có thể chạy khắp New Orleans mà chẳng làm ai nghi ngờ trên
xe có một kẻ đào tẩu đang bị truy tìm. Chẳng những thế ông còn dừng xe
ngắm nhìn hai dám diễu hành khác nhau và tán thưởng mấy bộ đồ hóa
trang hiếm thấy. Ngoại trừ việc ông không cho nàng rời khỏi xe, họ chẳng
khác gì các khách du lịch trên đường.

Ông ta đang chờ đợi thời cơ, nàng tự nhủ, nhưng để làm gì đây?

Caine mua một chiếc bánh mì kẹp bán bên đường và đỗ xe gần góc quanh
trên một con phố nhỏ rồi chia đôi chiếc bánh với nàng.

“Thật êm đềm ấm cúng”. Nàng càu nhàu. “Rồi chúng ta sẽ cùng đi khiêu
vũ chứ?”

Ông thoáng mỉm cười. “Cũng có lúc tôi đã định mời cô đi khiêu vũ thực.
Chẳng hề bận tâm việc trong túi không tiền, một bộ đồ ra hồn cũng chẳng
có, chỉ muốn được cô mỉm cười, được cô nhìn đến”.

Nàng nhíu mày. “Hồi nào vậy?”

“Dạo cô bắt đầu gặp tay cớm kia ở trường đại học”. Ông mở một chai xô đa
đưa cho nàng. “Thật khổ tâm, Isabel, nhưng tôi chỉ mong cô được hạnh
phúc. Tôi biết rõ cuộc đời không mấy công bằng với cô. Và tôi đã ngồi lại
nhìn anh ta đưa cô đi”.

Nàng có cảm giác giọng ông đầy cảm thông, dường như nỗi bất hạnh đầu
đời ấy đã giáng xuống nàng chứ không phải mẹ nàng. “Sao ông chẳng bao
giờ...?”

“Nói với cô? Để cô cười nhạo, hay thương hại tôi ư?” Ông lắc đầu. “Có thể
tôi xuất thân con nhà nghèo khó, cưng ạ, nhưng cũng có riêng niềm kiêu
hãnh của mình”.

“Sao tôi có thể cười nhạo chứ?” Nàng thấy mất ngon và đưa cho ông phần
bánh còn lại. Họ đánh xe lòng vòng quanh thành phố vài giờ nữa, Caine
dừng xe hai lần để đưa nàng vào một quán giải khát nhỏ mở cửa 24 giờ để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.