LỬA HẬN - Trang 72

dứt”.

Caine cảm nhận sự thay đổi ở nàng, cơn run rẩy như ngừng lại, cách nàng
bám lấy vai ông. Nàng thận trọng tách khỏi vòng tay ông và bước lại bên
cửa sổ. Ông không thể để nàng làm thế. Ông đã nghe cô em họ nàng kể về
những chuyện Gamble và đám bạn bè gã làm với nàng ở ngôi trường khốn
kiếp đó. Có thể nàng yêu hắn, nhưng hắn không xứng đáng với nàng.
Không ai xứng đáng với nàng.

Trước khi Sable kịp lên tiếng đáp trả, Caine đã chộp lấy nàng, đưa tay bịt
miệng và kéo nàng lùi ra sau. Nàng gắng vùng vẫy, nhưng ông kìm giữ dễ
dàng. “Như thế đã quá đủ rồi, Isabel”, ông thì thầm bên tai nàng. “Hãy để
hắn đi đi”.

Bên ngoài Gamble đá vào vật gì đó làm dội lên tiếng gỗ rạn gãy. “Nhìn lại
cái nơi tồi tệ này đi. Đây là những gì cô muốn hả ? Đầm lầy, bánh vụn và
mỗi việc băm mồi câu cá tối ngày? Có phải vì thế mà cô ném bùn vào các
bạn tôi? Chỉ vì chúng tôi không phải sống một cuộc đời như vậy?”

Nàng ngưng vùng vẫy.

“Thôi được”. Thêm một cú đá nữa, có thứ gì đó văng xuống mặt nước nghe
tung tóe. “Tôi sẽ quay về để dọn yên chuyện lộn xộn trên kia. Còn cô cứ ở
lại chốn quỉ quái này và tránh xa tôi ra”.

Khi tiếng bước chân tắt dần, Caine bỏ tay khỏi miệng nàng. “Đứng yên ở
đây đã”. Ông kiểm tra lại qua khung cửa sổ. “Hắn đã đi rồi”.

“Tại sao ông lại làm thế?” Nàng hỏi, giọng xa vắng.

Ông đã làm thế vì tình yêu của ông đối với nàng, mãnh liệt hơn nhiều, sâu
sắc hơn nhiều so với những gì có ở Gamble. Nhưng ông chẳng bao giờ nói
cho nàng điều đó. Ông chỉ là một kẻ khốn cùng, một con chuột nước làm
việc cho cha nàng. “Cô hãy nhìn lại mình xem. Hãy nhìn xem hắn đã cư xử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.