LỬA HẬN - Trang 73

với cô như thế nào”. Ông chỉ tay lên bộ áo váy của nàng. “Cha cô đã nói
với cô chuyện ấy sẽ kết thúc thế nào rồi chứ”.

Nàng lặng im không nói một lời, chỉ chăm mắt nhìn ông.

Caine vụng về chạm tay lên má nàng. “Hắn không xứng với cô đâu, cưng”.

Nàng giữ tay ông và đẩy ra khỏi mặt mình. “Ông sai rồi. Chính tôi không
xứng với anh ấy”.

Caine gần như bật cười. “Sao cô lại nghĩ như thế nhỉ?”

“Việc tôi thông minh lanh lẹ, chuyên cần, kiếm được nhiều học bổng ra sao
có nghĩa gì đâu. Tôi chỉ là đồ rác rưởi. Tôi có mua cả chục cặp tất tay
trắng thì họ vẫn biết thế”. Nàng xé toạc mảnh áo rách của mình bằng đôi
tay giận dữ. “Tôi chẳng thể nào gột sạch mùi tanh tưởi của vùng nhánh
sông này khỏi con người mình”.

Có gì đó nhói trong tim ông như một lưỡi dao vô hình. “Không việc gì phải
xấu hổ về điều đó cả”.

Nàng chìa ra một nếp váy. “Ông có thể tự hào về những thứ này sao,
Caine? Tôi muốn được ăn mặc như các cô gái ở trường kia. Tôi muốn được
như họ. Tôi căm ghét bản thân mình”. Nàng quăng mảnh vải tả tơi và tì
trán vào cửa sổ, chăm mắt nhìn vào nơi Jean-Del đã đứng hồi nào. “Và
bây giờ thì cả anh ta cũng thế”.

Ngày hôm sau Caine bỏ công việc đang làm với Remy và đi sâu vào vùng
nhánh sông để đặt bẫy, đánh cá một mình. Ông tự gầy dựng cho mình một
túp lều, một con thuyền, và sau đó là một cuộc đời. Những năm tháng nặng
nề gian khó đó đã làm nên Caine Gantry, và khi dành dụm đủ ông đã trở về
để lập nên một cơ nghiệp cho mình ở ven rừng tại Atchafalaya. Ông đã
quyết quên đi mọi hình ảnh của Sable cùng cái đêm hôm ấy.

Cho đến khi nàng lại quay về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.