LỬA HẬN - Trang 90

Duchesne ngày nào từng lợi dụng Jean-Delano để mong đổi phận cho
mình.

Không thể để nó gây hại cho con trai ta thêm lần nữa.

Hoảng loạn, Elizabet trở lại bàn và quay lại số gọi đến nhà hàng. Các ngón
tay run rẩy khiến bà phải quay đến hai lần. “Philipe hả? Tôi không quan
tâm đến số hàng mới nhận. Bảo chồng tôi đến máy điện thoại ngay. Phải,
cực kỳ khẩn cấp”.

***

Không chịu nổi cảnh thảnh thơi ngồi đợi, Jean-Del đi ra phía cửa sổ gần
hành lang khu cấp cứu để nhìn xem dòng người xuôi ngược bên ngoài. Nếu
trường hợp Sable được chấp nhận anh có thể bố trí một nhân viên có vũ
trang phía ngoài phòng cô. Khốn khổ, chắc anh phải tự mình canh gác - có
thể khi tỉnh lại cô ta sẽ có cảm giác thoải mái hơn khi nói chuyện với anh.

“Anh đã đưa vợ vào trong kia phải không?” Một giọng nói dịu dàng hỏi.
Jean-Del quay lại và thấy một phụ nữ trung niên đang đứng cạnh mình. Bà
ta bận bộ quần áo mặc ở nhà xoàng xĩnh nhưng nụ cười rất dễ cảm tình.
Cuối cùng anh cũng hiểu ra - bà ta nghĩ Sable là vợ anh.

Có gì đó quặn lên trong lòng anh. “Không, bác ơi. Cô ấy... chỉ là bạn”.

“Anh đừng lo, đây là một bệnh viện tốt”. Bà ta gật đầu về phía các phòng
điều trị. “Chồng tôi đang ở trong ấy. Ông ấy đã ăn quá nhiệt tình vào bữa
ăn trưa, sau đó thấy đau ở ngực”.

Giọng nói nghe vui vẻ nhưng anh nhận ra vẻ lo lắng trong ánh mắt bà ta.
“Chắc cũng không có gì nghiêm trọng đâu”.

“Có lẽ do chứng khó tiêu, nhiều khả năng là thế. Ông ấy luôn lên án ớt và
hành, bao giờ cũng vậy”. Bà ta bật cười với chính mình. “Tôi luôn nhắc
ông ấy đừng ăn quá nhiều và quá nhanh như thế, nhưng ông ấy có thèm
nghe đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.