LỬA HÒA BÌNH - Trang 101

Tony. Tâm trí nó đã bị nhiều con ma ám ảnh, xâm chiếm, khiến không còn
chỗ cho bài vở, toán học, văn chương. Khi ngồi trong lớp học đầy tiện
nghi, vui tươi với những bạn học hồn nhiên và cô giáo tận tâm dễ thương,
Tony không xua đuổi được những bộ mặt hải tặc hung ác và những cảnh
khủng khiếp diễn ra trên chiếc tàu vượt biên. Khi ngồi trên chiếc xe bus
êm ái chạy qua các khu xóm khang trang an bình, trong óc Tony vẫn hiện ra
cảnh chết chóc kinh hoàng trên con đường di tản 7B. Đêm đêm nó thường
la hét và choàng thức dậy trong những cơn ác mộng.
Với nước da đen và khuôn mặt giống cha, Tony dễ bị nhìn là một đứa Mỹ
đen, nhưng tâm hồn nó lại hoàn toàn Việt Nam. Nó thuộc nhiều bài vọng
cổ và hát rất hay. Vài người Mỹ da trắng đã từng trố mắt nhìn thằng Mỹ
đen say sưa ca vọng cổ trên chiếc ghế của khu công viên trong chung cư.
Dĩ nhiên họ không biết nó hát tiếng gì, nhưng có một lần một người đàn
ông da đen tuổi trung niên ngồi xuống bên cạnh Tony, và gợi chuyện.
- You từ Việt Nam sang hả?
- Sao you biết?
- Người Mỹ dù da trắng hay da đen cũng không biết ca "vong cô". - Người
đàn ông nói "vọng cổ" không có dấu, và cười.
- Sao you biết tôi ca vọng cổ? - Tony ngạc nhiên.
- Tôi đã sang Việt Nam đánh VC hai năm. Tôi tên là Sam, còn you?
- Tony.
- Cha you đâu?
- Không biết?
Sam bỗng trầm ngâm:
- Tôi cũng có một người vợ Việt Nam. Bà ấy có bầu thì tôi về nước và mất
liên lạc. Đàn bà Việt Nam thật tuyệt. Ước gì tôi tìm lại được vợ con.
- Tôi cũng mong gặp lại cha tôi.
- You có biết tên cha you không?
- Scott Robinson.
Tony moi trong túi ra tấm hình Robinson bọc nylon, đưa cho Sam. Ông ta
ngắm nghía và nói:
- Tôi có thể nhờ Hội Cựu Chiến binh Việt Nam tìm người này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.