LỬA THẦN XỨ OLYMPUS - Trang 22

sáng vàng lóe lên. Căng thẳng, cô bước thêm một bước nữa và giơ cao cây
gậy bóng chày lên. “Dù bạn có là ai thì cũng thử bước ra đây xem nào!”

Cô vừa thận trọng bước thêm một bước nữa thì một tia chớp sáng lòe xé

toang bầu trời đen thẫm. Toàn bộ mái nhà sáng rực lên. Và Emily không
thể tin được những gì mình thấy trên khu vườn hoa hồng.

Cô loạng choạng tiến tới, hơi hụt chân nên ngã ngồi xuống đất.
“Không phải là thật!” cô tự nhủ. Chống tay lên đầu gối, cô giơ tay với

lấy chiếc đèn pin. “Những gì mi thấy không phải là thật đâu Emily à. Chỉ là
cơn bão ghẹo mi chút chơi đó mà. Chỉ vậy thôi!”

Cô lại lia chiếc đèn pin về phía những bụi hồng, tim cô đập thình thịch,

đập mạnh đến nỗi cô nghĩ mình ngất đi mất. Cố giữ thăng bằng, cô tiếp tục
bò về phía trước. “Không phải là thật đâu, Em, không phải là thật.”

Vừa bò tới trước, cô bé vừa lặp đi lặp lại như thế. “Mi đã không thấy gì

hết!”

Nhưng khi tia sáng của chiếc đèn pin chiếu tới nơi ấy thì cô không thể

phủ nhận được sự thật.

Nó rất thật.

Một con ngựa trắng khổng lồ đang nằm nghiêng ở giữa vườn hồng. Cái

tia sáng vàng vàng lóe lên trong ánh đèn pin là do một tràng mấy cái móng
của nó phát ra. Emily nhìn và hít một hơi thật dài. Nó bằng vàng ròng. Khi
đưa đèn pin lên cao, cô bé càng sửng sốt hơn. Một cái cánh! Một cái cánh
khổng lồ chìm trong lớp bùn đất lá cây và cánh hoa hồng, nhưng rõ ràng là
một cái cánh, với những chiếc lông vũ trắng dài.

Emily hét lên: “Không! Không thể thế được!”
Sét lại chiếu sáng mái tòa nhà, đủ để khẳng định là đúng những gì cô bé

đang cố hết sức để phủ nhận.

Một con ngựa trắng với bốn chiếc móng bằng vàng và một chiếc cánh

trắng thật vĩ đại đang nằm nghiêng giữa khu vườn hồng của người mẹ quá
cố của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.