Cô giáo Pa-ê-mu-rơ-đơ đã hỏi được hai hàng ghế.
- Li-i-vích, em kêu “mê-mê” à?
Bây giờ thì đã đến dãy ghế cuối cùng có hai cô bé Mê-ê-li và Lin-đa
đang ngồi.
- Không ạ, - Cô bé Mi-ê-li đáp như tất cả các bạn.
Nhưng cô giáo không cho Mi-ê-li ngồi xuống mà lại tiếp tục nhìn chằm
chằm vào cô bé.
- Tại sao em đỏ mặt?
- Em không biết ạ.
- Hay là em có kêu “mê-mê”?
- Em không kêu “mê-mê” ạ.
- Thế tại sao em lại càng đỏ mặt lên thế?
Im lặng.
Tất cả xôn xao lên. Cuộc điều tra đơn điệu đã đến lúc lo ngại.
“Mi-ê-li có thể kêu “mê-mê” không nhỉ?” - tôi tự hỏi. Cô ta rất hiền lành
và thường hay đỏ mặt. Như cái lần Ô-lép đưa cho cành hoa thanh lương trà
ấy. Nhưng quả thật có một vài tiếng kêu “mi-a-ê” vang lên ở chỗ Mê-ê-li
đứng. Còn bây giờ thì má cô ta đỏ lựng lên.
- Tôi đang chờ em trả lời đấy. - cô giáo nói.
- Em đã trả lời rồi.
- Em trả lời thế nào?
- Em nói là em không kêu “mê-mê”.
- Tôi hỏi: vậy tại sao em lại đỏ mặt?
- Nhưng quả thật em không kêu “mê-mê”, - Mê-ê-li nói và khóc.
- Này, cho cái bánh này, - thằng Át-xơ nói; thằng này đã học trường
trung học rồi mà vẫn không bỏ được thói xấu nói những câu ngốc nghếch
trong giờ học.
Bỗng nhiên Ô-lép nói xen vào:
- Đây là một sự tra tấn.