LỬA TRONG THÀNH PHỐ SẨM TỐI - Trang 131

Cô giáo Pa-ê-mu-rơ-đơ đã hỏi được hai hàng ghế.
- Li-i-vích, em kêu “mê-mê” à?
Bây giờ thì đã đến dãy ghế cuối cùng có hai cô bé Mê-ê-li và Lin-đa

đang ngồi.

- Không ạ, - Cô bé Mi-ê-li đáp như tất cả các bạn.
Nhưng cô giáo không cho Mi-ê-li ngồi xuống mà lại tiếp tục nhìn chằm

chằm vào cô bé.

- Tại sao em đỏ mặt?
- Em không biết ạ.
- Hay là em có kêu “mê-mê”?
- Em không kêu “mê-mê” ạ.
- Thế tại sao em lại càng đỏ mặt lên thế?
Im lặng.
Tất cả xôn xao lên. Cuộc điều tra đơn điệu đã đến lúc lo ngại.
“Mi-ê-li có thể kêu “mê-mê” không nhỉ?” - tôi tự hỏi. Cô ta rất hiền lành

và thường hay đỏ mặt. Như cái lần Ô-lép đưa cho cành hoa thanh lương trà
ấy. Nhưng quả thật có một vài tiếng kêu “mi-a-ê” vang lên ở chỗ Mê-ê-li
đứng. Còn bây giờ thì má cô ta đỏ lựng lên.

- Tôi đang chờ em trả lời đấy. - cô giáo nói.
- Em đã trả lời rồi.
- Em trả lời thế nào?
- Em nói là em không kêu “mê-mê”.
- Tôi hỏi: vậy tại sao em lại đỏ mặt?
- Nhưng quả thật em không kêu “mê-mê”, - Mê-ê-li nói và khóc.
- Này, cho cái bánh này, - thằng Át-xơ nói; thằng này đã học trường

trung học rồi mà vẫn không bỏ được thói xấu nói những câu ngốc nghếch
trong giờ học.

Bỗng nhiên Ô-lép nói xen vào:
- Đây là một sự tra tấn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.