- Ta phải đi ra đâu đó nói chuyện nhỉ.
“Chà, - tôi nghĩ, - có lẽ thằng Ma-đi-xơ mãi mới nghĩ ra chuyện đó. Bây
giờ thì mình sẽ no đòn đây”.
Chúng tôi tìm được chỗ nói chuyện với nhau ở trong chỗ gửi áo khoác. Ở
đây không có ai sất. Và hóa ra là Ma-đi-xơ hoàn toàn không có ý định trả
miếng. Nó thực quả chỉ muốn trao đổi suy nghĩ.
- Tớ nói thật với cậu… - Ma-đi-xơ bắt đầu. - Tớ đã nghi ngờ cậu có quan
hệ với bọn cảnh sát chính trị và với… cái lão Vê-li-ran-đơ nào đó…
Sự việc hoàn toàn đúng như tôi đồ chừng. Lúc tôi nói với cha của Ma-đi-
xơ về lão Vê-li-ran-đơ, tôi thấy cậu này “vểnh” tai lên nghe ngóng. Rồi
Ma-đi-xơ đã nói cho A-rơ-vi biết mối nghi ngờ của mình.
- Nhưng A-rơ-vi đã hứa với tớ là cứ im lặng đã, - Ma-đi-xơ nói. - Bởi vì
tớ không tin là như thế.
- Việc gì phải im lặng chứ! - tôi nói.
- Ừ, - Ma-đi-xơ đáp. - A-rơ-vi đã không im lặng được và đã làm nhục
cậu. Còn tớ thì tớ không nghi ngờ gì cậu nữa.
- Hay nhỉ, sao vậy?
- Bởi vì cậu đã đánh tớ.
Ra vậy đấy!
- Có lẽ nào sự việc đó lại chứng minh được một chút gì ư?
- Được chứ. Nếu lương tâm cậu không trong sạch, cậu đã xử sự khác,
chắc là cậu đã chẳng đánh tớ.
Được đấy, kể cũng có lý.
- Vì thế mà cậu không đánh lại tớ, phải không?
- Ừ, - nó nói. - Cậu có quyền đánh tớ. Có lần tớ cũng có ý nghĩ muốn
đánh cha tớ, vì ông ấy chạy sang phía quân Đức.
Chuông reo.
- Thôi, ta hòa nhé, - Ma-đi-xơ đề nghị.
- Không, - tôi nói. - Không cần phải dàn hòa.