LỬA TRONG THÀNH PHỐ SẨM TỐI - Trang 183

chắc hẳn ông ta không biết chuyện vua Ba Tư là Đa-ri Đệ tam đã có lần bị
thua A-léc-xan.

Thằng Át-xơ không thể ngờ được rằng tôi và Lin-đa đã khéo léo tháo

ghim cuốn vở dày, lấy ra những trang có các bài hát ấy và cuốn sổ của Lin-
đa trở nên thông thường như bất kỳ một cuốn sổ nào của một học sinh
nghiêm túc. Thằng Át-xơ không hiểu tí gì hết. Nó đã mong cho “bom nổ”,
nhưng thay vào đó ông hiệu trưởng lại nói về tiếng gươm reo trên chiến
trường ở nước Ba Tư xa xôi cách đây hơn hai ngàn năm. Thằng Át-xơ
hoang mang. Và có lẽ chính vì vậy mà nó không hề cảm thấy lưng áo nó, ở
ngay sát gáy, có ghim một mảnh giấy nhỏ trên đó viết dòng chữ to nắn nót:

ĐỪNG LÀM KẺ TỐ GIÁC
Và Gui-đô cũng không nhận thấy gì cả. Nó chăm chú nghe ông hiệu

trưởng. Trong các giờ giảng dạy của ông hiệu trưởng, thằng Gui-đô bao giờ
cũng chú ý nghe, ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên mặt bàn.

Cuối cùng ông hiệu trưởng ngừng kể, nhìn đồng hồ và nói:
- Còn một ít thì giờ sẽ ôn lại bài trước.
Ôn lại bài trước có nghĩa là trả lời câu hỏi và được điểm. Mà trong lúc ôn

lại bài cũ, ông hiệu trưởng không chỉ hỏi bài trước mà còn hỏi cả những gì
đã học trong thời gian vừa rồi.

Giác quan thứ sáu mách bảo tôi rằng bây giờ sẽ đến lượt thằng Át-xơ trả

lời câu hỏi. Nó là kẻ có lỗi làm cho ông hiệu trưởng vừa rơi vào tình trạng
dớ dẩn với cuốn sổ tay chép bài hát của Lin-đa. Trong khi đó ông hiệu
trưởng đâu phải là con người bỏ qua mọi chuyện một cách đơn giản như
vậy:

- Át-xơ Cun-đam!
Chắc chắn ông hiệu trưởng giận thằng Át-xơ lắm. Ông ta hoàn toàn có

thể nghĩ rằng Át-xơ nhầm lẫn hoặc tố giác vớ vẩn. Thế mà cũng gọi là tố
giác, chẳng qua là xun xoe trước mặt kẻ trên.

Mặt thằng Át-xơ dài ra. Nó sợ hãi đi lên bảng. Và bây giờ ai cũng trông

thấy mảnh giấy ghim trên lưng áo nó. Tất cả - chỉ trừ có ông hiệu trưởng –

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.