LỬA TRONG THÀNH PHỐ SẨM TỐI - Trang 65

Bây giờ ngồi cùng bàn với nó, tôi hiểu nó nhiều hơn.
Một buổi chiều thứ bảy khi chúng tôi cùng đi từ trường về, tôi có hỏi nó

bằng cách nào đến được thành phố chúng tôi. Hình như Khên-đu có nghi
ngại ít phút rồi mới nói:

- Nhưng cậu sẽ không nói với ai chứ?
Tôi ngạc nhiên nhìn nó:
- Nếu đó là bí mật thì không cần thiết phải nói với tớ. Chúng ta hãy còn

ít quen nhau.

Cậu biết ít về tớ, - Khên-đu nói.
Tôi hiểu nó muốn nói gì. Chúng tôi không biết gì về nó, trong khi đó nó

biết hết về chúng tôi. Nó ít nói, ít hỏi, nhưng để ý tất cả những gì diễn ra
xung quanh và từ đó rút ra kết luận.

Nó bỗng nói:
- Tớ và mẹ tớ đi từ đảo Xa-a-ri-ma-a về đây. Bố tớ vốn là nhà báo. Ông

muốn chạy về nước Nga, nhưng hình như không kịp. Có lẽ ông cũng bị rơi
vào tay bọn Đức, bởi nếu không thì mẹ tớ đã chả bị hỏi cung. Nhưng quả
thật bây giờ tớ cũng không biết bố tớ ở đâu.

- Như vậy là vì bị hỏi cung mà mẹ cậu và cậu trốn đi phải không? - tôi

hỏi.

Khên-đu gật đầu.
- Cậu nghĩ rằng ở đây yên tĩnh hơn à?
- Tạm thời thì yên tĩnh hơn. Mẹ tớ và tớ ở nhờ nhà bà con họ hàng xa.

Đến khi nào mẹ tớ có thể xin được việc…

- Mẹ cậu và cậu chắc hẳn khó khăn lắm nhỉ?
Ừ, không dễ dàng đâu. Cũng may là nhà tớ cũng được thêm một ít khoai

mà người ta thường đem cho người ốm. Tiền thì hiện thời không thiếu, có
thể mua hoa quả được. Nói chung nhà mình thật bất ngờ có thêm ít khoai.
Có một ông rất lạ đến xin đổi nhà. Nhà mình không đổi nhà cho nhà ông ta,
nhưng quả là bây giờ ông ta trở thành người bạn của gia đình. Mẹ tớ cứ bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.