LỬA YÊU THƯƠNG LỬA NGỤC TÙ - Trang 157

Dường như cái bóng tốc váy lên. Hằng đợt sương mù xõa tới khiến cử chỉ

vừa rồi trông như ma quái đang khiêu vũ.

- Đồ chó... chết đi... chết ngay đi... Ngu ngốc... tôi...

Đáng lý ra hắn phải biết chắc chắn rồi mới ném miếng thịt sang, hoặc chờ

tới khi trời sáng sủa hơn chút ít... nhưng biết đâu trong khi chờ đợi như thế
hắn chẳng nuốt trửng phần thịt ấy đi. Một miếng thịt là một mảnh của sự
sống. Hắn muốn mửa ra...

Khí lạnh của đêm làm hắn tỉnh dậy, đi trở về. Tới trước lao xá hắn vấp

phải một người. Rồi hắn nhìn kỹ thấy 509:

- Ai nằm đó? Westhof hả?

- Phải

- Chết rồi sao?

- Chết rồi.

Bucher khom người sát xuống để nhìn tận mặt người chết. Khuôn mặt

đẫm ướt sương, hằn lên những vết bầm đen do những cú đá của Handke.
Khuôn mặt người chết và miếng thit chó vừa mất đi dường như chỉ là một.
Hắn lẩm bẩm:

- Khốn nạn! Tại sao mình không giúp hắn?

509 sửng sốt:

- Sao nói lạ vậy? Mình đâu có cách gì?

- Được chớ. Tại sao không? Mình đã từng xoay xở nhiều thứ.

509 lặng thinh. Bucher buông mình ngồi bên cạnh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.