LỬA YÊU THƯƠNG LỬA NGỤC TÙ - Trang 160

- Biết.

- Hắn không ra gì nhưng là người có can đảm. Thật nhiều. Hắn đánh trả

lại. Hai năm trước đó, hắn làm cho bọn SS mến nể và Weber tỏ ra chiều
chuộng hắn. Nhưng rồi hắn không thoát... Để làm gì chớ? Hắn cũng là
người dùng được nhưng không thể tự chủ. Còn nhiều người nữa cũng như
hắn. Chỉ có một số ít sống sót. Chính vì vậy mà tôi giữ chặt tay chú hồi tối
qua trong khi thằng Handke đang giậm lên người Westhof. Bây giờ chú
hiểu chưa?

- Ông cho rằng Westhof...

- Chuyện đó không thành vấn đề. Westhof đã chết...

Bucher lặng thinh. Bây giờ hắn đã thấy rõ 509. Sương đã từ từ tản mác,

có nơi ánh trăng đã xuyên vào. 509 đứng lên. Mặt hắn vừa đen vừa bầm tím
vì những vết thương. Bỗng Bucher chợt nhớ ra một vài mẩu chuyện cũ mà
hắn đã được nghe nói về quá thời của 509 và tên Trưởng trại Weber. 509
vẫn nghiêm giọng:

- Chú nghe đây và nghe cho kỹ. Đừng bao giờ cho rằng tinh thần không

bị tan vỡ. Tôi đã biết nhiều người đầy nghi lực về sau chỉ còn là những con
vật kêu rú. Điều cần yếu là thời gian và cơ hội.

509 phất tay về phía đồn trại của bọn SS và nói tiếp:

- Bọn ở đằng kia, chúng biết quá rõ về điều đó cho nên chúng luôn luôn

giữ kỹ. Vấn đề quan trọng duy nhất về sức chịu đựng là điều mà người ta có
thể nhờ nó thực hiện được chớ không phải làm như đã thực hiện. Can đảm
mù quáng là tự sát. Phải biết giấu kín nó để bọn chúng không tìm ra... chỉ
sử dụng trong trường hợp tối cần... như đã làm với Weber. Ngược lại...

Ánh trăng đã soi tới thi thể Westhof, chờn vờn trên đó. 509 lại nói đều

đều:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.