LỬA YÊU THƯƠNG LỬA NGỤC TÙ - Trang 161

- Một vài người trong số chúng ta cần phải sống sót. Sống cho mai sau.

Đừng để sức chịu đựng trở nên vô nghĩa với đời.

Hắn ngửa người ra, mệt nhọc. Suy nghĩ cũng phí sức không kém như

chạy bộ. Phần lớn thời gian, ít ai có dịp để nghĩ ngợi vì đói lả và mệt ngất,
nhưng đôi khi, một cái gì kỳ lạ xuất hiện, người ta bỗng sáng suốt dị thường
và có thể nhìn thật xa... cho tới khi có một lớp sương mù của sự mệt mỏi len
vào.

- Phải có một vài người sống sót, những người không muốn quên.

Hắn nhìn Bucher. Người tù này còn trẻ hơn hắn khoảng hai mươi tuổi.

Bucher còn có thể thực hiện được nhiều việc. Hắn nghĩ tới mình... Thời
gian... thật là vô vọng. Thời gian cứ gặm nhấm và gặm nhấm không thôi.
Người ta chỉ nghĩ tới khi mọi việc đã đi qua. Mười năm sống trong tù ngục
bằng với hai, ba mươi năm ở ngoài đời. 509 tiếp tục nói ra:

- Khi mình ra khỏi đây, đừng tưởng bọn chúng sẽ quỳ xuống van lạy.

Chúng sẽ cố chối cãi, phủ nhận tất cả. Chúng cố quên mọi việc đã xảy ra.
Chúng ta cũng vậy. Một số người trong chúng, ta cũng muốn được quên đi.

Bucher cãi lại:

- Nhất định là tôi sẽ không quên. Tôi sẽ nhớ tất cả.

- Được lắm.

Cơn sóng mệt ngất lại xô tới mãnh liệt hơn. 509 nhắm mắt lại nhưng

gượng mở ra ngay. Hắn còn vài điều cần phải nói trước khi lại quên đi mất.
Có thể Bucher sẽ thoát qua cho nên đối với hắn đây là một điều quan trọng.
509 nói khó khăn:

- Handke không phải là đảng viên Quốc Xã. Hắn cũng là tù như mình, sở

dĩ hắn hung ác như thế là vì hắn có quyền hành. Hắn biết là chúng ta có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.