Nhưng, cũng có thể chính vì biết rõ bị trừng phạt là thế nào, nên cô ấy sẽ
không bao giờ hé lộ.
Khi Lâm giằng co giữa những suy đoán lẫn nỗi hồ nghi, Lim bất giác
ngả người về trước. Một cách nhẹ nhàng, chính xác, cô đặt hai tay lên hai
bàn tay lạnh lẽo và bải hoải đang ở trên bàn. Một sự tiếp xúc kỳ lạ, dễ chịu,
không lời, và cũng không thể tự nhiên hơn. Cho đến một lúc, Lâm bắt đầu
cảm nhận những nhịp đập mỏng nhẹ bên dưới lớp da ấm áp. Sự rung động
mơ hồ, vừa ngượng ngập, vừa khao khát. Sự tiếp xúc truyền dẫn sang cậu
một sự cân bằng sâu thẳm chưa từng biết đến trước kia. Vẫn trong trạng
thái bàng hoàng và rụt rè kì dị, nhưng chủ động hơn, cậu chậm chạp xoay
nhẹ bàn tay của mình. Giờ thì bàn tay cậu áp vào lòng tay cô ấy. Những
ngón tay cựa khẽ, chậm rãi đan vào nhau, theo cách các sinh vật phù du trôi
dạt trong bầu sinh quyển rộng lớn bỗng tình cờ gắn kết vào nhau, nghi vấn,
sợ sệt, rồi bất giác đã tìm thấy trong nhau một sự nương nhờ và tin cậy
tuyệt đối. Mắt cậu mờ đi bởi màn hơi ẩm, trong nỗi xúc động sâu xa...
Họ đã ngồi như thế, tay trong tay. Bao nhiêu thời gian trôi qua, Lâm
không rõ. Có ai nhìn thấy cảnh tượng kỳ quặc này không, cậu chẳng quan
tâm. Cậu chỉ biết, sau này, có thể cậu sẽ gặp nhiều người khác, tươi vui
hơn, gần gũi hơn. Nhưng sẽ không bao giờ cậu quên bàn tay đang chạm
vào tay cậu, khơi gợi lên trong trái tim ngượng ngập một thứ cảm xúc nhẹ
êm, run rẩy, trìu mến, giữ lấy một điều gì đó quan trọng gần như sinh mạng
cậu. Lâu nay, ngoài bản thân mình, cậu muốn tin cậy vào một ai khác. Rồi
người ấy đã đến. Một người bạn khiến cậu vững tâm giữa những sự kiện dữ
dằn hối hả. Một người trong các thời khắc lặng lẽ mỗi khi nhớ về, trái tim
cậu lại xuyến xao. Một người mà cậu thực lòng mong gắn bó, cho dù mọi
sự sẽ còn bao nhiêu thay đổi. Một người. Chứ không phải hình bóng đẹp đẽ
thoáng qua trên màn hình.
Trên ô cửa sổ lớn, bó cúc trắng thay thế cho những đóa huệ tây của ngày
hôm qua. Một mùi hương hắc dịu lan theo bức xạ nhiệt. Những ngón tay
đang giữ tay Lâm bỗng siết lại, với sự mạnh mẽ và cương quyết chính cậu
không thể ngờ đến. Dưới sức mạnh ấy, cậu vươn người về phía trước, gần
như chạm vào đầu Lim, để nghe rõ từng lời khúc chiết, rành mạch của cô: