— Đây là giai đoạn khó khăn của anh. Nhưng chưa phải là khó khăn
nhất. Có một câu hỏi anh sẽ không ngừng đặt ra cho chính mình: Làm thế
nào để ta không bị lạc lối trong rừng rậm? Chỉ còn cách tuân thủ các
nguyên tắc. Khi chưa có gì rõ ràng, một vài luật lệ người khác đặt ra có khả
năng giữ ta trong vòng an toàn. Cho đến khi ta hiểu rõ hơn những việc ta
làm, thành thạo hơn các kỹ năng nguy hiểm, thì ta sẽ nhận ra có những
nguyên tắc mà ta có thể theo hoặc không theo, những ý hướng mà ta có thể
đặt lòng tin hoặc thất vọng vì nhận ra chúng không thể tin cậy. Nhưng, có
một điều tôi thực lòng mong anh ghi nhớ: Sâu xa anh là ai, thì cố gắng tin
vào con người ấy. Trong vài hoàn cảnh, các ý niệm đúng - sai có thể hoán
đổi, đội lốt lẫn nhau. Để có được lựa chọn cuối cùng, không bao giờ hối
tiếc, hãy lắng nghe chính anh!
Lâm siết nhẹ các ngón tay, biểu lộ đã ghi nhớ những lời Lim nói.
Những điều này không nằm trong chương trình huấn luyện. Đó là trải
nghiệm của riêng cô. Chia sẻ vô cùng quan trọng từ một người có thời gian
tham gia cuộc chơi dài hơn cậu. Tuy nhiên, với cậu giờ đây, còn một điều
còn quan trọng hơn: Gương mặt Lim trong khoảng cách gần. Ngay cả trong
các tưởng tượng hoang đường nhất, cậu cũng chưa từng dám nghĩ đến cảnh
tượng này. Giá như cậu có thể chạm khẽ môi mình lên vầng trán tựa phiến
băng thuần khiết, hôn lên đôi mắt trong suốt như cánh cửa dẫn vào một
giấc mơ. Hay can đảm hơn nữa, áp hẳn môi mình lên đôi môi mềm mại,
cảm nhận hơi thở nhẹ phảng phất vị lạnh của gỗ thông. Tiếc rằng, trước khi
cậu tìm đủ dũng khí để làm một trong những điều ấy, đôi môi Lim đã mấp
máy, nhắc lại một ý quan trọng:
— Đừng tin ai cả, ngoài chính mình!
— Cả Lim?
Cô chậm rãi gật, duỗi các ngón tay:
— Tôi không thể biết chuyện gì sẽ đến ngày mai. Vậy nên tôi cố gắng
từng thời khắc mình có. Khi gặp anh, tôi rất vui. Nhưng có lẽ mọi việc
không nên đi quá xa.
Bàn tay Lâm ở lại trên bàn, thừ ra buồn bã.