của người khác.
Giá như cậu đoán đuợc sự quan tâm của mình có thể làm cho một người
khác vui như thế nào. Và giá như thời khắc này, được ở bên cô ấy, cứ kéo
dài mãi mãi.
Một con bọ cánh cứng từ gờ xương bò lên, dừng trên khung cửa rộng,
sắc xanh turquoise của nó lẫn vào bóng đổ của những phiến lá thẫm. Bao
quanh bình hoa cúc trắng muốt, quầng sáng xanh nhạt nở phồng lên, theo
dòng chảy của ánh sáng bị bức xạ lan vào bên trong không gian căn phòng,
toả khắp mặt sàn mờ tối, chậm chạp dâng lên cao dần, cho đến khi lớp khí
thơm lạnh ấy bao trùm cả hai bóng người nhỏ bé im lìm bên cửa sổ.
***
Họ chia tay ngay ở cổng biệt thự. Chiếc xe đen đồ sộ trờ đến đón ngay
khi Lim bước ra vỉa hè. Mở cửa cho cô chủ nhỏ và chờ thêm cho đến khi
chiếc xe hoàn toàn khuất bóng, người quản lý nhà hàng mới quay về phía
chàng trai lúc này đang đứng thờ ơ, nhét cả hai tay sau túi quần jeans. Vừa
nãy, ông ấy đã ra hiệu để Lâm đừng về vội. Vẫn giữ nguyên nụ cười
chuyên nghiệp, vị quản lý lấy từ trong ngực áo suit đen một gói nhỏ:
— Quà của Fatal Blow gửi. Cũng thay mặt công ty, chúng tôi cảm ơn
cậu đã làm được một thứ mà cô gái của chúng tôi thực sự cần phải có.
Lâm e dè xoay gói giấy nâu:
— Có nhất thiết tôi phải nhận thứ này không?
— Đừng khách sáo. Cậu sẽ thích nó, khi mở ra. Trong những cá nhân
được tuyển chọn vào chương trình huấn luyện, không phải ai cũng được
nhận quà. Và trong các món quà chúng tôi trao tặng, không phải ai cũng
nhận được thứ cậu đang cầm trên tay.