Không khí trong phổi Lâm lạnh toát. Các dữ liệu tiếp tục hiện ra.
Làn da trơn nhẵn cân bằng thân nhiệt.
Mái tóc xanh mềm nhẹ không thể tìm thấy ở người thứ hai.
Một đôi mắt đẹp đẽ, nhưng hỏng hóc, không thể sử dụng theo cách
thông thường.
Những sự kiện và trải nghiệm rời rạc trong quá khứ chậm rãi di chuyển,
gắn vào nhau, với các mối nối tương thích tuyệt đối.
Đỉnh đầu Lâm lạnh toát. Vai cậu. Đôi chân cậu. Tất cả cứng đờ trong
một phát hiện bàng hoàng.
Đèn chuyển xanh. Những người đứng sau bước tới, cuốn Lâm xuống
cùng các vạch trắng, trước những đầu mũi xe, băng qua ngã tư. Cậu bước
tiếp tục trên vỉa hè lót đá. Người từ các toà nhà đổ ra phố nhiều hơn. Dưới
lòng đường, các làn xe chạy với tốc độ vừa phải, tựa từng đàn côn trùng
kiên nhẫn nối nhau bò trên các lối đi quen thuộc, giữ khoảng cách vừa đủ
để không gây hấn, không va chạm. Không khí vẫn khô khốc. Những đợt
gió vần vũ. Khác chăng, so với ban sáng, Mặt Trời lên cao. Những dải sáng
vàng rực, được nhân lên bởi hàng vạn tấm kính bọc quanh các toà nhà chọc
trời san sát, nhuộm thành phố trong sắc vàng xanh vừa rực rỡ, vừa cóng
lạnh. Thỉnh thoảng, các dải sáng kỳ dị kia lại đứt đoạn, bởi một vài khối
nhà cổ xưa chen vào, như vài dấu lặng đột nhiên trên khuông nhạc, làm dịu
đi những hợp âm chói gắt. Đôi chân Lâm vẫn chuyển động không ngừng về
phía trước. Da cậu, mắt cậu, tai cậu vẫn cảm thấy, nhìn thấy, nghe thấy tất
cả những gì đang xảy ra chung quanh. Nhưng cậu không bận tâm về chúng.
Bên trong cậu, mạnh hơn hết, nổi lên sắc bén hơn hết, các ý nghĩ sáng rõ
xen với các phán đoán u uất. Tất cả chất chồng lên nhau, tuần tự, theo cách
các viên gạch xây nên một thành trì che chắn bảo vệ, đồng thời cũng giam
hãm cậu cùng các phát hiện đau đớn và trĩu nặng.
Lim... Lim... Lim...
Ấn tượng khác thường về cô gái ấy ở lần chạm mắt đầu tiên là về vẻ đẹp
dị biệt. Thôi thúc bởi nỗi tò mò và xúc cảm mãnh liệt, cậu đã lao đến phim
trường Fatal Blow tìm gặp cô ấy. Trong cái quyết định chớp nhoáng được