Lâm choáng váng. Cậu đã phạm một sai lầm không thể tha thứ. Khi lật
tung những thứ giấu trong valise trưởng nhóm, cậu không làm tới cùng. Vũ
khí giết người cất tận dưới đáy đã bị bỏ qua.
Mắt kính trên gương mặt Lim xám mờ thuốc súng, nhưng vẫn nguyên
vẹn. Đằng sau nó, đôi mắt cô gái bỗng trở nên sống động, tinh anh, như rất
hài lòng khi hiện diện nơi đây, trong cảnh huống mà cô đã trù liệu trước.
Lâm cũng nhận ra, lúc này, không phải cậu, mà chính cô ấy mới là cột trụ
nâng đỡ để cả hai đứng vững.
Cảm giác lạnh cóng xuyên thẳng vào Lâm, từ gáy. Phản chiếu trong lớp
kính mờ khói của Lim, gương mặt trưởng nhóm hiện rõ mồn một. Gương
mặt vô cảm, ăn nhập với giọng nói rề rề máy móc:
— Dược chất Savant cất dâu? Nói ngay, nếu cả hai bọn mày muốn còn
được sốngỉ
Lâm nín thở. Cậu nhìn thấy mà không cần nghe thấy, khi đôi môi Lim
mấp máy:
— Nguyên tắc thứ ba, và thứ tư!
Hai cánh tay cô buông khỏi vai Lâm. Trong giây lát, cậu bỗng chơi vơi
vì mất điểm tựa. Nhưng liền ngay lúc dó, não bộ phát ra các tín hiệu thông
tin tranh đấu. Sự linh hoạt và nhanh nhẹn ập dến, chực chờ sẵn ở các khớp
nối cùng các đầu bó thần kinh.
Nguyên tắc bất ngờ. Nguyên tắc tấn công.
Để chống lại kẻ tàn bạo, đôi khi phải tàn bạo hơn.
Lâm thử thả lỏng. Một bên vai cậu so lên, như thể hiện nỗi sợ hãi, thuần
phục. Mũi súng cũng thôi tì vào gáy, mà lướt xuống, đặt phía sau tim Lâm.
Đó chính là lúc để một cú đánh bung ra, không cần xoay người về sau.
Khuỷu tay cậu va mạnh đến nỗi chính cậu cũng suýt đổ nhào. Bồi thêm một
cú đánh nữa, mạnh không kém.
Kẻ tấn công gập đôi người. Tuy nhiên, lấy lại thăng bằng rất nhanh, hắn
chồm đến. Vẫn giữ nguyên khẩu súng, hắn giáng mạnh vào vùng sau cổ
Lâm. Cậu đổ vật, nằm úp trên sàn. Đặt mũi giày lên lưng cậu, kẻ tấn công
cúi xuông, tóm một cánh tay giật ngược lên, gần như xé toạc bả vai ra khỏi
cơ thể Lâm.