tôi.
— Khi nào chị mang anh bạn Nhện Nước ra khỏi hồ cá nhà tôi? - Lâm
lẩm bẩm.
— Hãy tập thói quen tự kiểm tra những gì mình muốn biết, chàng trai.
Đừng đặt câu hỏi quá nhiều! - C/E lại nhếch môi cười, bước xuống bậc tam
cấp.
Cửa khép, không một tiếng động. Chiếc xe đậu ngoài vỉa hè lăn bánh rồi
đi.
Hơi thở vẫn nặng trĩu trong lồng ngực, Lâm chậm chạp lê bước sang
khu vực bếp. Âm thanh của máy bơm oxygen cho hồ cá phát ra đều đều.
Cậu đứng trên tấm kính cường lực, hai tay buông thõng, trong luồng sáng
chói gắt hắt xuống từ nóc giếng trời. Một cách chậm rãi, cậu nhìn xuống
chân. Những bọt khí phun lên từ đáy hồ, tản ra theo các vân nưóc li ti, bám
lên mặt dưới kính vài giây rồi vỡ tan. Những con cá chép lượn lờ nhàn tản,
tạo thành các vệt trắng và đỏ lúc đậm lúc nhạt. Cậu nhìn mãi vùng nước,
cho đến khi thực sự tin rằng, thành viên xấu số của Wild Animals không
còn nằm trong hồ cá.
***
Vết đứt trong bàn tay trái được rửa sạch, bôi cồn sát trùng và dán kín.
Khi đóng tủ thuốc phòng tắm, Lâm bỗng nhìn thấy mặt mình phản chiếu
trong tấm gương nhỏ. Vẫn khuôn mặt nửa người lớn nửa trẻ con bị che
khuất một phần bởi mái tóc bù rối. Vẫn đôi mắt lơ đễnh trong sắc xám nhạt,
vẫn đường nét gầy guộc chạy từ xương hàm xuống cổ và vai. Nhưng, tất cả
các chi tiết ấy không còn như cũ. Một bàn tay vô hình đã tháo chúng ra rồi
lắp lại, đặt vào giữa các khớp nối một nỗi khiếp sợ, một trạng thái thất lạc
thẳm sâu. Hồ như cậu đã đi rất xa, rất lâu, băng qua hàng chục năm trong
thời gian sống của mình, chỉ với một đêm.
Không thể đốỉ diện hình ảnh kỳ dị trong gương, Lâm ngồi xuống thành
bồn tắm, nhắm mắt. Sự sống và cái chết. An toàn và bị tấn công. Nguy
hiểm rình rập. Những ý niệm cậu chưa từng nghĩ tới trước đây đã cùng lúc