LUẬT CHƠI - Trang 74

Nhưng, Lâm nhanh chóng nhận ra mình đã lầm. Không lên cầu thang,

họ đi vòng qua nó. Có một cánh cửa hẹp, sơn tiệp màu tường, trổ ngay bên
dưới đoạn khúc quanh cầu thang. Chủ nhà bấm vài nút ngay trên tay nắm
chữ nhật. Vang lên tiếng "beep" khẽ. Cánh cửa từ từ hé mở, không tiếng
động. Hiện ra một cầu thang khác, cũng lót đá trắng giống hệt cầu thang
bên ngoài sảnh chính, nhưng dẫn xuống tầng hầm.

Trước khi rời đi, để Lâm một mình xuống dưới, vị chủ nhà dặn cậu khi

nào xong việc, cứ tự mở các cánh cửa, đi ra ngoài và về. Lọt vào trong nhà
và từng phòng mới khó khăn vì phải biết các mã khóa, còn ra ngoài thì chỉ
đơn giản là xoay tay nắm và đẩy cửa. Ông nói, thay cho lời tạm biệt:

— Một cuộc hẹn tại văn phòng công ty đang chờ. Bác phải đi. Cháu

không cần tìm bác để chào!

— Cháu có thể giữ những đồ vật này của Thái cho đến khi nào? – Lâm

vỗ nhẹ tay lên chiếc ba lô đang đeo trên vai.

— Một tuần.
Vị chủ nhà quay bước đi. Lâm đột ngột lên tiếng:
— Bác không khó chịu khi chỉ có mình cháu trong ngôi nhà của bác

sao?

Người đàn ông quay lại tức khắc, lắc đầu:
— Đôi khi cũng phải biết tin người. Hay đúng hơn, phải dám tin vào

phán đoán của chính mình.

***

Dãy đèn trắng chạy dọc gờ tường tiếp giáp với trần được ốp những tấm

cách âm. Khoảng cách giữa trần và sàn đá hoa cương khá hẹp. Thêm một
tình cờ ngẫu nhiên khi phiên bản tranh Time Transfixed của Magritte là
món trang trí duy nhất cho bức tường. Người ở trong này khá bức bối với
cảm giác bị nhốt trong hộp diêm. Căn phòng rộng gần như trống không, trừ
một chiếc bàn và một chiếc ghế lúc này Lâm đang ngồi. Chính giữa bàn là
màn hình máy tính lớn. Case, bàn phím, chuột quang đặt trong hộc kéo
chìm. Mọi thứ gọn ghẽ, không bám bụi. cảm giác về một ai đó sử dụng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.