không gian này, mặt bàn này, chiếc máy tính này rất rõ nét, như thể chỉ vài
phút trước, người ấy vừa rời khỏi đây.
Lâm ngồi im, chống khuỷu tay trên mặt bàn, ôm đầu. Cậu nhắm mắt,
chờ đợi tiếng kẹt cửa vội vã, tiếng đế giày linh hoạt lướt trên bậc thang,
một lời chào như chưa từng có gì bất thường xảy ra vang lên từ sau lưng.
Nhưng không ai cả.
Lâm ngồi dậy. Một cách chậm rãi, cậu bật nguồn, khỏi động máy tính.
Giờ thì cậu hiểu, vì sao ba của Thái muốn cậu xuống tầng hầm. Nơi đây
mới là không gian thực sự của con trai ông, không phải hai căn phòng bày
biện hoàn hảo trên kia.