Thân hình nằm sấp cựa nhẹ, duỗi dài tay chân. Chiếc headphones chệch
ra khỏi đầu. Đó cũng là khi xuyên qua các bức tuờng, xuyên qua những
cánh cửa khép kín, vẳng đến từng hồi chuông cửa đinh đoong dịu êm. Mái
đầu rối tinh nhấc lên đôi chút, lầm bầm vài tiếng, rơi lại xuống chiếc gối
căng phồng. Cánh tay dài thượt tóm lấy góc chăn nhàu nát, trùm kín mặt.
Nhưng sự trì hoãn không thể kéo dài khi tiếng chuông lại đinh đoong, lần
nay rõ hơn và mạnh hơn. Chàng trai lồm cồm ngồi dậy, hé mắt nhìn xuống
cổng qua kính cửa sổ mờ bụi. Đỉnh mũ của nhân viên bưu điện ngần ngừ
bên dưới những vẩy lá li ti của cây thằn lằn. Không thể kiên nhẫn chờ
thêm, ông ta viết tháu vài dòng trên mảnh giấy báo bưu phẩm, nhét vào
thùng thư, rồi nổ máy phóng xe đi.
Mái tóc bù xù quay về giường. Vẫn ủ rũ ngái ngủ, nhưng nhịp đập trong
lồng ngực khựng lại một nhịp. Đôi mắt lờ đờ mở to, bàng hoàng nhìn trừng
trừng các chữ số điện tử nhấp nháy 3:45. Mốc thời gian chính cậu cài đặt để
thức dậy vào sáng sớm. Đó cũng là thời điểm tại Des Moines, theo lịch cuối
tuần, từ nửa kia bán cầu, ba mẹ cậu có thể thu xếp thời gian, nối mạng cùng
con trai. Thật tai hại khi lờ cuộc nói chuyện với cả hai. Lại chính vàongày
sinh nhật của cậu. Nỗi sửng sốt lẫn lo âu xua tan trạng thái đờ đẫn. Cậu hấp
tấp cúi người, quờ quạng tìm chiếc điện thoại văng vào gầm giường từ hôm
qua. Màn hình trong rỗng. Không tin nhắn. Không cuộc gọi nhỡ. Thật kỳ
quặc khi có thể liền mạch hơn mười tám tiếng li bì chỉ ngủ, như chìm
xuống đáy biển sâu. Kỳ quặc hơn nữa là đồng hồ báo thức điện tử lại có thể
sai lệch đến tận nửa ngày.
Cánh cửa sổ khép hờ bỗng bật tung. Luồng gió mạnh thốc thẳng vào căn
phòng góc tầng hầm. Đám lá khô phủ đầy ô-văng tầng dưới bị cơn lốc xoáy
cuộn tung, theo gió bay lên. Mặt Trời bên trên những đỉnh lá trong vườn
chỉ còn là một chiếc đĩa xám trắng lơ lửng giữa nền trời màu xám thép. Mùi
mưa loáng chốc xâm chiếm khắp nơi. Tiếng cánh gỗ khưa lạch cạch không
đều nhịp vào khoảng tường gạch, gây cảm giác khó chịu ghê gớm. Lâm lảo
đảo đứng dậy, toan đóng sập cửa sổ. Nhưng cậu dừng kịp khi con bọ dừa
lúc này đã chuyển từ mặt kính, bò đến khung gỗ. Nếu hấp tấp vội hơn một
giây, hẳn con bọ cánh cứng đã bẹp dí dưới sức dập của cánh cửa. Cậu uể