khựng lại. Qua đuôi mắt, ông ta kín đáo ném một cái nhìn lên vị khách gầy
gò, gương mặt nửa chững chạc, nửa ngây thơ bên dưới mái tóc bù rối.
Nhưng rồi phản ứng của một người thạo nghề tức khắc trở lại:
— Sẽ có trong mười phút nữa, thưa cậu.
Mười phút ấy là quãng thời gian vừa ngắn nhất, vừa dài nhất trong cuộc
đời đã qua của chàng trai trẻ. Lần đầu tiên cậu ngồi với Lim, trong không
gian chỉ có hai người. Lần đầu tiên cậu nhìn một người khác phái, với tất cả
sự chăm chú, đến mức quên hết ngại ngần xấu hổ. Và cũng lần đầu tiên,
một cô gái hoàn toàn bình thản, ngồi im trong lòng ghế, cái mũi thanh tú
xanh tái hơi hếch lên, hướng ra ô cửa sổ mở rộng, khoan khoái hít thở bầu
không khí mát lạnh như một chú ngựa non, để mặc cho cậu nhìn ngắm,
không tỏ bất kỳ thái độ nào khiến cậu phải đỏ mặt quay đi. Thu hút, tao
nhã, xinh đẹp là những khái niệm tạm ổn, nhưng vẫn có gì đấy sai lệch khi
đặt vào người đối diện. Không phải vô cớ khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy
qua màn ảnh truyền hình, cậu đã im sững như bị kềm tỏa bởi dòng điện
mạnh. Và lúc này, thực chứ không mơ, ở khoảng cách thật gần, gương mặt
ấy còn gây ấn tượng lạ lùng hơn nữa. Rõ ràng, thần thái của những đường
nét hoàn hảo được khắc bởi mũi dao lanh bén ngọt và thông tuệ từ chính
bên trong cô, khiến người ta không thể không dè chừng. Nhưng cùng lúc,
làn da ngả xanh hay màu đỏ thắm khác thường của đôi môi mềm mại lại
khơi lên cho kẻ khác mong muốn được ở cạnh bên, lắng nghe, thực hiện hết
thảy các yêu cầu của cô ây - các yêu cầu luôn được cất lên bằng giọng nói
êm nhẹ, như vọng đến từ một nơi nào đó xa xôi.
Lim bỗng xoay nhẹ khuôn đầu thanh tú. Ánh mắt vẫn đặt vào một điểm
mơ hồ nào đó phía sau vai Lâm:
— Anh có bất ngờ khi gặp lại tôi không?
Cậu bối rối, gật nhẹ. Nhưng cử chỉ thừa nhận này chừng như không phù
hợp với quy tắc nơi đây, bởi cô gái đã nhắc khẽ:
— Tại sao anh không nói thành lời?
Tính cách quen thuộc, luôn thành thật khi gặp tình huống khó xử, trong
giây phút đã thức lại trong Lâm. Cậu trở nên linh hoạt hơn, cả cử chỉ lẫn
giọng nói: