LUẬT GIANG HỒ - Trang 202

Không có một câu trả lời dí dỏm hoặc gay gắt nào đáp lại, và anh tự hỏi

phải chăng nàng không thể ở lại qua đêm. Đáng lẽ anh đã hỏi han nàng
nhiều hơn nếu anh không tập trung vào bữa ăn tối cũng như muốn nói cho
xong bài phát biểu.

— Anh muốn mình có thể đi khỏi Paris và viếng thăm Versailles, như

những người bình thường, – Scott nói trong lúc anh cắm chiếc nĩa vào một
miếng nấm.

— Thế thì thú vị quá, – nàng nói.

— Và còn tuyệt hơn nữa…

Nàng ngước lên và nhìn chòng chọc vào anh.

— Một kỳ cuối tuần ở Colmendor. Anh đã tự hứa với mình từ lâu lắm rồi

khi lần đầu tiên anh đọc cuộc đời của Matisse

[39]

ở….

Anh do dự một lần nữa và nàng cúi đầu trong lúc anh nói tiếp, cố giữ bình

tĩnh:

— Và đó chỉ là Pháp. Chúng ta có thể sống một thời gian ở Ý. Họ có cả

trăm Colmendor.

Anh nhìn về phía nàng với vẻ đầy hy vọng, nhưng đôi mắt nàng vẫn nhìn

chằm chằm vào đĩa thức ăn chỉ còn một nửa.

Anh đã làm gì không phải? Hay là nàng đang e ngại phải nói với anh một

điều gì đó, hay lo sợ với ý nghĩ sẽ nghe nàng cho hay nàng sắp đi Baghdad
khi tất cả những gì anh muốn làm là đưa nàng đến Venice, Florence và
Rome. Nếu chính Baghdad là điều khiến nàng băn khoăn, anh sẽ làm bất cứ
gì trong khả năng của anh để thay đổi ý định của nàng.

Scott dọn dẹp đĩa và một lát sau trở lại với món cừu non Prevencal:

— Món bà chủ thích nhất đây, nếu tôi nhớ đúng.

Nhưng anh chỉ được thưởng công bằng một nụ cười yếu.

— Có gì thế Hannah? – anh hỏi trong lúc ngồi xuống chiếc ghế đối diện

với nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.