LUẬT GIANG HỒ - Trang 227

— Có lẽ ông ta bị cận thị, – Susan nói.

— Nhân viên của chúng tôi báo cáo rằng trước đây và sau đó không hề

thấy ông ta mang bất cứ loại kính nào cả, – Dexter Hutchins trả lời, dừng lại
một lát rồi nói tiếp. – Bây giờ mới thực sự là tin xấu.

— Đó chưa phải hay sao? – Christopher hỏi.

— Chưa phải, thưa ông. Al Obaydi đã bay tiếp đến Geneva một tuần sau

và đã bị nhân viên của chúng tôi tại đây phát hiện rời khỏi một ngân hàng, –
Dexter xem lại sổ tay. – Công ty Franchard. Ông ta cầm một cái ống bằng
nhựa có chiều dài hơn sáu tấc một chút và đường kính chừng năm phân.

— Ai sẽ thuật lại cho Tổng thống? – Christopher vừa nói vừa đặt hai bàn

tay lên mắt.

— Ông ta cầm một cái ống theo xe hơi vào thẳng toà nhà Liên Hiệp Quốc

và từ đó không còn được trông thấy nữa.

— Và Barazan Al–Tikriti, người em trai cùng cha khác mẹ của Saddam,

là Đại sứ Iraq tại Liên Hiệp Quốc ở Geneva, – Susan nói.

— Cô không cần phải nhắc nhở tôi, – Christopher nói. – Nhưng điều tôi

muốn biết là tại cái quái gì mà nhân viên của ông đã không tấn công ngày Al
Obaydi khi hiển nhiên đó là vật ông ta đang cầm. Nếu thế thì tôi đã tìm ra
một cách để bắt liên lạc với Thụy Sĩ.

— Chúng tôi chắc chắn đã làm việc đó nếu chúng tôi biết vật ông ta đang

cầm là gì, nhưng ở vào thời điểm đó, chúng tôi thậm chí chưa hay biết bản
Tuyên ngôn đã bị lấy trộm, và sự theo dõi của chúng tôi chỉ là công việc
hàng ngày.

— Như vậy điều ông đang kể chúng tôi nghe, ông Hutchins, là bản Tuyên

ngôn giờ đây rất có thể đã ở Baghdad, – Leigh nói. – Bởi vì nếu nó được gửi
qua đường ngoại giao, thì người Thụy Sĩ sẽ không để cho chúng ta tiếp cận
ở bất cứ nơi nào.

Không một ai nói gì trong một hồi lâu.

Cuối cùng, vị ngoại trưởng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.