LUẬT GIANG HỒ - Trang 231

— Cô gái đã… – Christopher vừa nói vừa khẽ liếc về phía Scott.

— Vâng thưa ông. Cô ta hoàn toàn không có lỗi. Nhưng đó không phải là

vấn đề. Sau khi cô ta trở về Toà Đại sứ Iraq tối hôm ấy, chúng tôi không thể
nào tiếp cận được cô Kopec bất cứ nơi đâu để cho cô ta biết chuyện vừa xảy
ra, bởi vì trong suốt mấy ngày kế tiếp, cô ta không bao giờ ra toà nhà lấy
một lần, đêm cũng như ngày. Từ đó, cô ta và viên Đại sứ Iraq đã trở về
Baghdad với hàng rào bảo vệ dày đặc. Tuy nhiên, nhân viên Kopec vẫn còn
hiểu lầm rằng cô ta đã giết chết Scott Bradley, và chúng tôi tin chắc mối
quan tâm nhất giờ đây của cô ta là lo loại trừ Saddam.

— Cô ta sẽ không bao giờ tiếp cận Scott ở bất cứ đâu.

— Tôi ước mong tôi đã tin như thế, – Scott nói một cách nhẹ nhàng.

— Cô ta là một thiếu nữ dũng cảm, giàu tưởng tượng và giỏi xoay xở, –

Kratz nói. – Và tồi tệ hơn, cô ta chính là vũ khí ám sát kinh khủng nhất.

— Đó là…? – Christopher nói.

— Cô ta không còn quan tâm đến sự sống sót của chính mình nữa.

— Điều này có thể khiến cho tình thế tồi tệ hơn chứ gì? – Christopher hỏi.

— Vâng, thưa ông. Cô ta không biết gì về sự biến mất của bản Tuyên

ngôn, và chúng tôi không có cách nào để cho cô ta biết.

Vị ngoại trưởng trầm ngâm một lúc, tựa hồ ông đang đi đến gần một

quyết định.

— Đại tá Kratz, tôi muốn đề nghị một điều có thể trải rộng lòng trung

thành của bản thân ông.

— Vâng, thưa ông Ngoại trưởng, – Kratz nói.

— Kế hoạch ám sát Saddam đó. Các ông đã tiến hành bao lâu rồi?

— Chín tháng đến một năm, – Kratz trả lời.

— Và hiển nhiên việc đó đã đòi hỏi ông đưa một người hoặc nhiều người

vào trong cung điện hoặc hầm trú ẩn của Saddam?

Kratz do dự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.