LUẬT GIANG HỒ - Trang 241

mường tượng cảnh sát San Francisco đang giở trò gì. Chắc chắn với tất cả
bọn trấn lột và nghiện ma tuý khắp nơi họ có nhiều việc quan trọng hơn để
đối phó so với mấy gã trung niên say sưa trong tiệm rượu vào lúc xế chiều
này.

Trong lúc Dollar Bill bắt đầu tỉnh táo, mùi hôi nồng nặc xông vào mũi và

y hy vọng rằng mình sẽ ở trong số đầu tiên sẽ bị đưa ra phiên toà đêm.
Nhưng trong nhiều tiếng đồng hồ trôi qua và y trở nên tỉnh táo hơn và mùi
hôi cũng nồng nặc hơn, y bắt đầu tự hỏi phải chăng họ sẽ giữ y suốt đêm.

— William O’Reilly, – viên trung sĩ cảnh sát gọi lớn trong lúc anh ta nhìn

xuống danh sách trên bìa kẹp giấy.

— Tôi đây, – Bill vừa nói vừa đưa bàn tay lên.

— Đi theo tôi, O’Reilly! – Viên cảnh sát gằn giọng trong lúc cánh cửa xà

lim loảng xoảng mở và người đàn ông Ireland bị nắm chặt nơi khuỷu tay.

Y bị dắt đi dọc theo một hành lang dẫn vào phía sau của một phòng xét

xử. Y quan sát mấy kẻ vô thừa nhận và phạm nhân không quan trọng đang
sắp hàng chờ tới phiên mình đến trước vị quan toà. Y không chú ý một
người đàn bà ở cách y chừng vài bước, đang nắm chặt cái quai tròn của một
túi du lịch.

— Có tội. Năm mươi đô la.

— Tôi không trả nổi.

— Ba ngày tù. Người kế tiếp.

Sau khi ba bốn vụ đã được xét xử theo cách qua quít này, Dollar Bill quan

sát người đàn ông đã tỏ ra không tôn trọng chuẩn mực văn chương Ireland
ngồi vào chỗ ở trước vị quan toà.

— Có tội, thưa ngài.

— Không tiền án chứ?

— Không, – viên trung sĩ nói.

— Năm mươi đô la, – vị quan toà phán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.