LUẬT GIANG HỒ - Trang 337

họ, và đập mạnh thành tủ với chiếc gậy chỉ huy của anh ta. Rồi ông ta bước
trở ra ngoài, nhảy xuống xe một cách nặng nề và quay lại phía Scott:

— Bây giờ chúng ta đợi một cần cẩu. – Ông ta nói, có vẻ thân thiện hơn

một chút, rồi quay số trên máy điện thoại.

Cohen trèo lên buồng lái và ngồi sau tay lái, chìa khoá vẫn còn ở trong ổ

công tắc, trong khi Aziz vẫn ở phía sau với chiếc tủ sắt. Scott và Kratz dựa
người vào thành tủ, cố tỏ ra vẻ chán ngán, trong lúc nói chuyện về các khả
năng họ đang đương đầu.

— Chúng ta phải tìm cách lọt vào toà nhà phía trước chiếc tủ sắt, – Kratz

nói và Scott gật đầu đồng ý.

Chiếc đồng hồ trong Quảng trường Chiến thắng gõ 12 giờ 30 trước khi

Aziz nhận thấy cấu trúc cao, mảnh từ từ tiến tới quanh bức tượng Saddam
khổng lồ. Cả bốn người cùng quan sát trong lúc đám quân nhân chạy ra
đường để ngăn chặn luồng lưu thông và cho phép chiếc cần cẩu lớn tiếp tục
tiến tới không bị cản trở.

Scott giải thích cho viên thiếu tá rằng lúc này chiếc xe tải cần phải di

chuyển tới một vị trí đối diện với cửa trước. Ông ta đồng ý mà không điện
thoại. Khi chiếc xe tải đậu đúng vào nơi Scott muốn, cuối cùng thiếu tá
Saeed thừa nhận rằng các cánh cửa sẽ phải gỡ ra khỏi bản lề nếu họ định đưa
chiếc tủ sắt và xe đẩy vào trong toà nhà. Lần này ông ta gọi điện thoại và khi
nghe câu hỏi của Scott “Bao lâu?”, ông ta chỉ nhún vai và trả lời: “Phải
chờ”.

Scott kiên quyết lợi dụng thời gian “phải chờ”, và giải thích với viên thiếu

tá và anh ta cần biết trước lộ trình mà chiếc tủ sắt sẽ qua sau khi họ đã vào
toà nhà.

Viên thiếu tá do dự, gọi một cú điện thoại nữa, chờ một lúc trước khi ông

ta nhận được một câu trả lời, rồi chỉ vào Scott và nói:

— Chỉ một mình ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.