LUẬT GIANG HỒ - Trang 355

Kratz gật đầu:

— Hoặc là cả hai. Thế thì chúng ta hãy tìm hiểu. Aziz, tôi muốn anh và

Cohen thong thả đi tới hàng rào. Bảo bọn lính gác rằng anh định tìm cái gì
để ăn và anh sẽ quay lại sau ít phút. Nếu họ không chịu để cho các anh qua,
thì chúng ta đã thực sự gặp rắc rối, bởi vì như thế có nghĩa là họ đã biết
những gì chúng ta đang làm. Trong trường hợp đó, các anh hãy trở về buồng
lái và tôi phải nghĩ xem chúng ta nên làm gì.

— Còn nếu họ để cho chúng tôi qua? – Cohen hỏi.

— Thì các anh hãy đi cho khuất mắt, – Kratz nói, – nhưng phải trông thấy

chiếc xe tải. Công việc này không khó lắm đâu vì quanh đây có quá nhiều
người đang trố mắt nhìn. Nếu giáo sư Bradley thoát ra được với cái ống giấy
và tôi đặt cánh tay trên thành cửa sổ như tôi hiện đang làm, các anh hãy
quay lại đây thật nhanh, bởi vì chúng ta không nên ở đây quá lâu. À này,
Cohen: nếu tôi không ở đây vì bất cứ lý do nào, và ông giáo sư đề nghị quẹo
qua Bộ Ngoại giao, thì anh hãy bác bỏ.

Cohen gật đầu, chẳng biết ất giáp gì về điều vị Đại tá đang nói, trong lúc

ông vẫn tiếp:

— Nhưng nếu anh phát hiện chúng tôi đang gặp rắc rối, thì cứ lảng ra xa

trong vòng một tiếng đồng hồ, rồi hãy cầu nguyện.

— Tôi hiểu, thưa ông. – Cohen nói.

— Anh hãy lấy chìa khoá theo, – Kratz nói. – Bây giờ thì đi đi.

Kratz bước lại khoảng sân tráng nhựa, lững thững tới nơi Thiếu tá Saeed

đang nghe một trong những cú điện thoại bất tận, và đứng cách vài bước bên
trái ông ta như thể muốn lôi kéo sự chú ý của ông ta. Đồng thời ông nhìn
qua vai để quan sát Aziz và Cohen đang bước về phía hàng rào.

Kratz tiếp tục lôi kéo sự chú ý của viên thiếu tá trong lúc Aziz ngừng lại ở

hàng rào và bắt đầu nói đùa với một tên lính gác.

Một lát sau, ông thấy cả hai nhân viên của ông bước ra khỏi hàng rào.

Trong chốc lát họ đã mất dạng trong đám đông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.